Ma diệt thông minh giảm kiến linh,
Tái mao tâm khiếu thặng như đình.
Chỉ duyên tuỳ phận cấp bôn tẩu,
Vị đắc phóng hoài tề nhục vinh.
Đầu thượng tuyết sương thần diệc quyện,
Vẫn dư tao phách vị phi hinh.
Liên hương tình chủng si ư ngã,
Tiễn tận hàn đăng bất yếm canh.
Dịch nghĩa:
Cuộc sống mài diệt sự thông minh, làm giảm hết những điều mắt thấy tai nghe
Giác quan mờ tối chỉ còn tấm thân như lá cỏ
Chỉ vì tuỳ phận nên phải long đong bôn tẩu
Chưa có cái nhìn thoáng đạt để coi vinh nhục ngang nhau
Trên đầu đã điểm sương, tinh thần cũng mỏi mệt
Có ai bảo mùi vị cám bã dư thừa là thơm
Thương giống tình quê say đắm hơn ta
Khêu cạn ngọn đèn trong đêm lạnh còn thích ngâm vịnh.
Bản dịch 1:
Mài diệt thông minh, giảm thấy nghe,
Tâm can thân cốt cỏ bờ đê.
Chỉ tuỳ theo phận mà bôn tẩu,
Còn bận trong lòng chuyện ngợi chê.
Mỏi mệt tinh thần, sương điểm tóc,
Thơm tho ai nhận cám thừa dư.
Tình quê giống ấy ta còn kém,
Ngâm vịnh đêm tàn vẫn cứ mê.
(Điệp Luyến Hoa)
Bản dịch 2:
Ném hết thông minh bớt rõ rành,
Che tâm lấp ý cỏ lan nhanh.
Chỉ đành theo phận dồn bôn tẩu,
Chưa được yên lòng gạt nhục vinh.
Mái tóc tuyết sương thân cũng mệt,
Đầy nồi cám bã vị không kinh.
Thương hương tình dại hơn ta nữa,
Đèn lạnh khêu tàn chả ngán canh.
(Bùi Hạnh Cẩn)
Bản dịch 3:
Trí giảm thông minh, mắt kém tinh.
Thân như cây cỏ, mù u minh.
Nợ duyên tuỳ phận ngày rong ruổi,
Sao thấy tầm xa nỗi nhục vinh.
Mái tóc điểm sương hồn mỏi mệt,
Cám thừa ai bảo vị thơm lành,
Hồn quê say đắm tình ta nhỉ,
Đêm lạnh đèn khuya dạ chẳng an.
(Nhất Uyên Phạm Trọng Chánh)