Lửa thiêng (1940) (gồm những bài đã đăng báo, khoảng 1936-1940) giúp Huy Cận trở thành một trong những tên tuổi hàng đầu của phong trào Thơ mới lúc bấy giờ. Bao trùm Lửa Thiêng là một nỗi buồn mênh mang da diết. Thiên nhiên trong tập thơ thường bao la, hiu quạnh, đẹp nhưng thường buồn. Nỗi buồn đó dường như vô cớ, siêu hình nhưng xét đến cùng, chủ yếu là buồn thương về cuộc đời, kiếp người, về quê hương đất nước. Hồn thơ “ảo não”, bơ vơ đó vẫn cố tìm được sự hài hòa và mạch sống âm thầm trong tạo vật và cuộc đời.
- Ê Chề
- Áo Trắng
- Đẹp Xưa
- Đi Giữa Đường Thơm
- Ði Rất Êm
- Ðiệu Buồn
- Bình Yên
- Bi Ca
- Buồn
- Buồn Đêm Mưa
- Cách Xa
- Cầu Khẩn
- Chết
- Chiều Xuân
- Chiều Xưa
- Dấu Chân Trên Đường
- Em Về Nhà
- Gánh Xiếc
- Giấc Ngủ Chiều
- Học Sinh
- Hối Hận
- Hồn Xa
- Hồn Xuân
- Hoạ Điệu
- Khung Tình
- Lời Dịu
- Mai Sau
- Mưa
- Ngậm Ngùi
- Ngủ Chung
- Nhạc Sầu
- Nhớ Hờ
- Quanh Quẩn
- Song Song
- Tâm Sự
- Tình Mất
- Tình Tự
- Tựu Trường
- Thân Thể
- Thu
- Thu Rừng
- Thuyền Đi
- Tiễn Đưa
- Tràng Giang
- Trình Bày
- Trò Chuyện
- Trông Lên
- Vạn Lý Tình
- Xuân
- Xuân Ý