Gió vườn đánh rụng chiếc mo cau
Nặng gánh tương tư một mối sầu
Ôm ấp lời yêu nào dám ngỏ
Nên đành hai đứa phải xa nhau
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh quá
Mới đó giờ đây đã tám mùa
Heo may về lại cây buông lá
Ngơ ngẩn thu sầu trên lối xưa
Chiếc bóng đổ dài đứng dưới mưa
Nơi em chắc gió cũng sang mùa
Bên chồng, có lẽ em quên hết
Kỷ niệm năm nào nay hóa xưa
Trưa nồng mẹ phẩy quạt mo cau
Khắc khoải riêng mang giấc mộng đầu
Tay lật ngày xưa trang ký ức
Ôi thời hoa bướm có còn đâu
Vui sướng vỡ òa đến thật mau
Em về mang chiếc quạt mo cau
Nhưng rồi quay mặt em khe khẽ
Quên hết đi anh cái thuở đầu…
Ngày ấy phải chi anh cứ nói
Thì giờ hai đứa đã bên nhau
Sang sông cũng khổ thân con sáo
Một chuyện tình buồn, hai nỗi đau.