Bấc trĩu hoa đèn, nhựa úa nâu
Phai say nằm khóc mộng ban đầu…
Bước chân mong ngóng vòng tay mở,
Dạo ấy, người ơi, xa lắm đâu!
Chớm nụ, tiếc cho tình quá ngát;
Mà thương trời bể quá cao sâu…
Tiếc thương lẻn khói vào tâm trí
Mưa gió tàn đêm lộng quán sầu.