Chùm Thơ Hay Về Thói Đời Bạc Bẽo & Tình Người Bạc Bẽo

0
411

Cuộc đời vốn không phải màu hồng, ngoài tuổi thơ tươi đẹp được bao bọc bởi cha mẹ, anh chị em, những người gần như là duy nhất đem đến cho ta hạnh phúc và niềm vui, thì ta phải đối diện với rất nhiều điều bạc bẽo của thói đời và tình người.

Khi cuộc đời bạc bẽo ấy ném vào những nhà thơ vốn dĩ mang một tâm hồn rất dễ rung cảm với mọi thứ xung quanh thì nó càng trở nên đau đớn khôn cùng.

Ngay sau đây, mời các bạn cùng xem qua và thưởng thức chùm thơ hay về thói đời bạc bẽo, về tình người, tình duyên bạc bẽo rất hay và tâm trạng được Blog Chùm Thơ sưu tầm của nhiều tác giả.

1, Thế Tình Bạc Bẽo

Đ… mẹ nhân tình đã biết rồi!
Lạt như nước ốc bạc như vôi.
Tiền tài hai chữ son khuyên ngược,
Nhân nghĩa đôi đường nước chảy xuôi.
Chân có chẹt rồi thời há miệng,
Vòng chưa thoát khỏi đã cong đuôi.
Dám xin các bác phen này nữa,
Nấu xáo xin đừng nấu xáo vôi.
(Nguyễn Công Trứ)

2, Anh Là Người Bạc Bẽo

Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,
Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay
Mới hôm kia tình tự đến mê say
Sang bữa nay anh làm như mất hết
Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,
Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?
Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,
Là đất xấu hạt gieo không nảy nở
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ
Giận hờn như anh chẳng được em yêu
Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo
(Xuân Diệu)

3, Chén Đắng Ta Say

Nhấp cạn chén đắng ngẫm đời say
Ta say quên hết nỗi đau này
Tình người bạc bẽo như làn khói
Lưu luyến làm gì tình đổi thay.

Ngày xưa ta nguyện tay nắm tay
Dệt bao mộng đẹp gửi trời mây
Mà nay người đã quên tất cả
Tình xanh, mộng đẹp như gió bay?

Chén đắng giờ đây ta với ta
Nâng chén cho quên bóng dáng ngà
Nỗi buồn chợt đến trong khóe mắt
Nhìn quanh chỉ thấy ta với ta.
(Nguyễn Thanh Diệp)

4, Hoa Lòng Đã Lạnh

Ngày tôi xuôi ngược nơi rừng núi
Em mới vừa năm, sáu tuổi thôi
Mấy tháng về nhà thăm bố mẹ
Em mừng nhún nhảy chạy qua chơi

Tôi đi biền biệt mười năm có
Mang những buồn vui lúc trở về
Cô bé ngày xưa sang khẽ hỏi
“Chú ơi, còn nhớ cháu đây nhe!”

Thế mà đã bốn lần mai nở
Bữa ấy hoa buồn lá úa khi…
Cô gái nhà bên qua tạm biệt
“Mai này nhà họ rước em đi”

Thời gian bạc bẽo vô tình quá
Với kẻ bôn ba nhuốm bụi trần
Xếp cánh hoa lòng nay giá lạnh
Đông tàn nào dám sánh đương xuân?
(Đỗ Kim Vũ)

5, Nỗi Niềm!

Em đã tặng cho anh lời ước hẹn
Mãi bên nhau cho đến bạc mái đầu
Bao yêu thương cay đắng cả nỗi sầu
Ta nguyện bước qua cầu tơ vương lối …

Anh đâu biết duyên tình xoay bão nổi
Bạc bẽo đời tội lỗi biết rằng sai
Nắng hạ nồng làm ngọn lá nhạt phai
Đêm sương lạnh phủ vai trần chiếc bóng

Trăng lấp lánh lặng thinh trong gió lộng
Bóng tối về lay động suốt đêm buông
Hai mảnh tình đày đọa kiếp ngược xuôi
Trong vắng lặng người buồn… người cay đắng

Mùa hạ tới người ơi sầu chất nặng
Trái tim yêu im lặng dở khóc cười
Luyến lưu gì vương vấn cả khung trời
Khi hai lối đường đời luôn trái ngược

Trong chờ đợi hồn tan như sóng nước
Trắng mịt mù mi ướt miệng môi cay
Bụi thời gian phủ kín cả vai gầy
Tim thổn thức nhớ đầy vơi kỷ niệm…

Anh cháy bỏng một hồn yêu tìm kiếm
Nhớ thương ơi!… đau điếng cả trời mơ !!!.
(Hồng Dương)

6, Thơ Duyên Lỡ

Lặng lẽ sầu thương biển ái tàn
Tâm hồn lạnh lẽo với trần gian
Chia dòng mộng hẩm thân buồn chán
Ghép mảnh duyên bèo phận tủi than
Hạnh phúc chia lìa chìm tiếng hát
Tình yêu rạn vỡ lạc phách đàn
Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến
Muốn được bình an ước cũng tan.
(Nguyễn Quang Long)

7, Hồng Nhan Bạc Phận

Bạc phận cho thân kiếp má hồng
Duyên đời bạc bẽo mãi long đong
Thân cô thiếu phụ phương trời lạc
Chọn chốn huê lầu mặc trắng trong
Số phận an bài gieo trái đắng
Duyên kia đã nỡ hết chờ mong
Tơ hồng đứt đoạn sầu ai oán
Lỡ nhịp tình duyên hết ngóng trông
(Vũ Mai)

8, Này Bạn Tôi

Biết mặt biết người – dễ hiểu nhau?
Huống chi bèo nước mới qua cầu
Buồn buồn mấy tiếng lời phú họa
Tủi tủi đôi câu chuyện gợi sầu
Trước biết tri âm nào dễ kiếm
Nay hay tri kỷ khó tìm nhau
Tình đời bạc bẽo thì thôi nhé
Chẳng thấu lòng nhau, chẳng thể đâu.
(Sâm Nguyễn)

9, Nghiêng Sầu Đổ Chén Giữa Ngàn Khơi

Vác chén ra nghiêng với cuộc đời
Nghe hồn rệu rã giữa ngàn khơi
Nào đây bằng hữu sang giàu lánh
Đó lại hồng nhan bạc bẽo rời
Một hũ yêu thương chừng đã cạn
Đôi bầu hạnh phúc nhẽ giờ vơi
Sầu bao nhiêu thế còn chưa đủ?
Há để lòng đau tắt nụ cười…
(Nguyễn Chuẩn)

10, Nhớ Người Xưa

Cứ đến mùa thu lại nhớ người
Thẫn thờ khẽ gọi dấu yêu ơi
Buồn duyên bạc bẽo buồn muôn kiếp
Hận nghĩa phôi phai hận suốt đời
Chiều vắng tiêu điều tia nắng rớt
Đêm sầu quạnh quẽ giọt mưa rơi
Thời gian gột xóa bao hoài niệm
Đã mất từ lâu ánh mắt cười.
(N-Minh)

11, Đổi Thay

Tháng ngày lặng lẽ trôi qua
Nhìn ly rượu đắng xót xa đời mình

Giá như đừng có chân tình
Mà sống bạc bẽo thì mình đã vui

Đau thương giờ quá đủ rồi
Trái tim băng giá chôn vùi tình yêu

Một mình lẽ bóng cô liêu
Đông qua xuân tới bao nhiêu lần rồi

Em giờ ấm êm cuộc đời
Mình ta lặng lẽ một trời cô đơn
(Văn)

12, Sầu Nhân Thế

Tháng tháng ngày ngày tựa bèo mây
Thế gian nán lại được đôi ngày
Nhân tình bạc bẽo lòng sao đắng
Thế thái ẩm ương mắt phải cay
Mong trời đổi sắc nào ai biết
Muốn đất thay màu mấy kẻ hay
Lòng tham lắm việc mà không thể
Thế đấy… vì đâu… giấc mộng gầy
(Sâm Nguyễn)

13, Số Kiếp

Đau buồn số kiếp ngập lòng ta
Nhỏ lệ sầu thương dạ xót xa
Cuộc sống thăng trầm như gió bão
Lòng người bạc bẽo tựa mưa sa
Mây trời bến nước như huyền ảo
Khắp núi non ngàn đậm nét hoa
Dấu hỡi lòng người sâu tựa biển
Buồn thương còn đó mãi không nhòa
(Nguyễn Quang Long)

14, Góc Tím

Lặng lẽ nơi em tím nhạt hồng
Chiều buồn ngóng đợi phút hoài mong
Mi hờn vạt nắng soi vườn lạ
Mắt dỗi mây đen phủ bến lòng
Góc tím khơi sâu màu dĩ vãng
Lam thuyền gạn đục sắc chờ trông
Xuôi theo giã biệt vờn duyên số
Bạc bẽo nơi đây gởi trọn dòng
(Kim Minh)

15, Valentine Cô Đơn

Ngày Lễ Tình nhân đã đến rồi
Riêng mình lẻ bóng kiếp đơn côi
Đường thưa ngắm cảnh sầu lên mắt
Ngõ vắng ôm hoa héo đến chồi
Có phải trò đời luôn bạc bẽo
Hay vì số kiếp mãi lôi thôi
Bình vơi chén cạn buồn nhung nhớ
Quạnh quẽ riêng ta rượu với mồi!
(Võ Quang Hân)

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây