Chùm Thơ Hồi Ức – 35 Bài Thơ Hay Về Thăm Lại Trường Xưa Lớp Cũ

0
1029

Tuổi học trò là một khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta, nơi ấy lưu giữ rất nhiều kỷ niệm tươi đẹp của tuổi thơ. Có thể là kỷ niệm về những tiết học căng thẳng, bị gọi lên lớp không thuộc bài, hay kỷ niệm về một người bạn nào đó mà mình thương mến với cái nắm tay ngại ngùng. Có thể nói ai đã qua thời tuổi hồng trong sáng này thì đều có thật nhiều lưu luyến,…

Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi tới các bạn 35 bài thơ hay về thăm lại trường xưa lớp cũ, để nhớ về, để vấn vương, để lưu luyến lại một thời xa vắng…

1, 30 Năm Thăm Lại Trường Xưa

Bâng khuâng đến ngày nhà giáo
Tôi về thăm lại trường xưa
Áo ai đã phai màu trắng
Một thời vui nắng buồn mưa

Hôm nay sắp ngày nhà giáo
Tôi về viết tiếp thời xa
Còn đây hàng cây ghế đá
Thầy tôi tóc bạc sương pha?

Bằng lăng nép mình không nói
Phượng già ngủ gật ngoài sân
Nắng chói xuyên vào cửa lớp
Hồn tôi khắc khoải trăm lần

Tôi tìm về khuôn lớp cũ:
Người thầy tóc điểm hoa râm
Chẳng phải thầy tôi, chẳng phải…
Gió se bụi phấn thì thầm

Con nắng đã khác màu vàng
Mấy mươi mùa hạ sang ngang
Thầy tôi chừ đâu không biết?
Hồi ức bàng hoàng trôi hoang

Tuổi hồng lỡ mất vài trang
Thanh xuân cứ ngỡ úa tàn
Tôi đây mà hồn tôi lạc
Hoa đời nhuốm bạc thời gian

Ngày xưa ai mơ người lớn
Để giờ trở giấc ngây thơ?
Thấm thoắt bỗng mình đã lớn
Tìm về ký ức bơ vơ

Hôm nay thấy mình đã lớn
Ơn thầy sơ ý đánh rơi
Đời con hết xuôi lại ngược
Ngàn lần tạ lỗi, thầy ơi!

Hôm nay về thăm trường cũ
Tường vàng phong phủ chân rêu
Tan trường hành lang vắng lặng
Tôi còn mải miết nhìn theo…
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Thăm Trường Cũ

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Tháng mười một con thăm lại trường xưa
Cây bàng già giờ lưa thưa lá đỏ
Chiều mùa đông lạnh sắt se cơn gió
Về thăm trường mà nỗi nhớ khôn nguôi

Trường cũ còn đây mà sao chẳng thấy người
Vẫn nghe đâu đây tiếng cười trong sáng
Những bước chân của thầy trên bục giảng
Nét chữ của thầy trên tấm bảng màu đen

Thầy lái đò đưa lớp lớp đàn em
Qua con sông với sách đèn bút mực
Thầy truyền cho con biết bao kiến thức
Dạy làm người sống trung thực ra sao

Bao thế hệ chúng con rất tự hào
Có một người thầy thanh cao bình dị
Nơi chiến trường thầy từng là dũng sĩ
Trong đời thường thầy chung thủy sắt son

Con về thăm mà thầy đã không còn
Bụi phấn bao năm bào mòn lá phổi
Con về đây thấy lòng mình có lỗi
Giọt nước mắt buồn nóng hổi giữa mùa đông.

3, Thăm Lại Trường Xưa

Em ghé về trường cũ
Mang chút nắng hanh vàng
Ngó ngàng bên cửa lớp
Hồi ức nào lang thang

Mây buồn trôi đi hoang
Phượng xanh rờn ủ rũ
Đưa em vào giấc ngủ
Một thời em mộng mơ

Áo trắng đó anh ơi
Em giấu vào trong mắt
Mảnh thơ tình góp nhặt
Anh trao tiếng yêu đầu

Thuở ấy biết gì đâu
Cứ ngỡ mình con nhỏ
Lời yêu vừa bỏ ngỏ
Em chôn vào mai sau

Giờ em ghé về đây
Gốc cây xưa vẫn thế
Hàng ghế đá bâng khuâng
Đợi chờ người không đến

Giờ em đã biết yêu
Người tình xưa tình cũ
Em chua xót tình đầu
Người khóc thương tình cuối

Giá như ngày xưa ấy
Viết tình buổi ban sơ
Thì bây giờ có lẽ
Không lạc vào trời thơ!
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Thăm Trường Xưa

– Thơ: Hoàng Lan

Bên thềm ngắm lại mái trường xưa
Dấu ấn thời gian kể chẳng vừa
Bạn hữu còn đây thầy đã khuất
Đâu rồi tiếng giảng, học trò thưa

Nắng ngủ trên vai gợi nhớ đầy
Đôi tà áo trắng tuổi thơ ngây
Ôm nghiêng tập sách giờ tan học
Để gã tình si trải mộng gầy

Người theo gót Ngọ thuở xuân hường
Đến tận bây giờ vẫn luyến thương
Chiếc lá trơ xương còn ép vở
Chùm hoa hái trộm nở bên tường

Lũ bạn hồn nhiên mấy đứa về
Đôi người lỡ vận náu ngoài quê
Vài trang nữ sắc quên thời cuộc
Giấu kín tâm tư những ước thề

Sân buồn quạnh vắng nắng lưa thưa
Kỷ niệm thân thương ngỡ mới vừa
Ký ức êm đềm như vẫy gọi
Bên thềm ngắm lại mái trường xưa.

5, Giã Biệt Trường Xưa

Rồi một mai ta trở lại mái trường
Cánh cổng đứng thẫn thờ như xa lạ
Cây ngẩn ngơ chao nghiêng vài chiếc lá
Vẫy gọi người ngày tháng cũ buồn thiu

Rồi một mai theo nỗi nhớ hắt hiu
Chân bước nhẹ mà nghe lòng cuống quýt
Kỷ niệm nào gọi về từ tâm thức
Sân trường xưa giờ hoang vắng tứ bề

Rồi một mai theo nghiệp dĩ quay về
Bảng đen đứng bụi giăng buồn mờ mịt
Viên phấn trắng bạc màu nằm thin thít
Lời giảng nào rưng rức nỗi thương yêu

Rồi một mai trong loang lổ bóng chiều
Ta trở lại lớp học chừng lặng ngắt
Nghe nhung nhớ ngập tràn lên môi mắt
Có còn đâu giờ lên lớp rộn ràng

Rồi một mai xa cách đến ngỡ ngàng
Ta trở lại vội vàng như giấc mộng
Đếm trên tay những bộn bề lắng đọng
Ngày xưa ơi, còn lại được những gì?

Rồi một mai thảng thốt gọi cố tri
Bao cách biệt giờ đã chừng quên lãng
Đến lúc đó ta mới hay ngày tháng
Đã ngàn trùng vời vợi nỗi ly tao

Rồi một mai khi nước mắt dâng trào
Ta chợt khóc như chưa bao giờ khóc
Xin giã biệt vòm phượng già rêu mốc
Đã bao mùa chịu đựng dưới nắng mưa

Ta sẽ đi mặc trời đổ cơn mưa
Chiếc dù tím che không đầy nỗi nhớ
Ta sẽ đi với trái tim nức nở
Trường xưa ơi, yêu dấu mãi không rời!
(Đỗ Mỹ Loan)

6, Nhớ Ơn Thầy Cô

– Thơ: Ngọc Hồ

Nay về thăm lại trường xưa
Với bao kỉ niệm ngỡ vừa hôm qua
Thầy cô giờ đã tóc ngà
Tiễn bao thế hệ bước ra trường đời.

Trên môi luôn nở nụ cười
Thành công em nhé là lời gởi trao
Thầy cô luôn mãi ngọt ngào
Mặc dù đâu phải trò nào cũng ngoan.

Ân cần khuyên nhủ nhẹ nhàng
Đúng sai phải trái chẳng màng cực công
Trước sau vẫn mãi một lòng
Tận tụy với nghiệp vun trồng trăm năm.

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam
Chúc thầy cô khỏe để làm việc nhân
Trăm năm một kiếp hồng trần
Tiếng thơm để lại ngàn lần khắc ghi.

7, Giữa Sân Trường Cũ

Ghé chốn thân yêu một chuyến nào
Mươi năm thoáng chốc lướt qua mau
Cây si chứng tích còn nguyên đó
Ghế đá lưu niên đã ngả màu
Chấp chới chim xưa bay tứ tán
Im lìm cổng cũ khép đàng sau
Bao nhiêu xúc cảm lâng lâng khắp
Ngắm trẻ đùa vui nhớ rạt rào
(Nhà Quê)

8, Gặp Lại Bạn

– Thơ: Nhật Minh

Lòng nghẹn ngào khi về thăm trường cũ
Trường còn đây tường mái phủ rêu đầy
Các bè bạn từ thủa còn thơ ngây
Cùng về đây vui vầy ngày họp mặt.

Cái bắt tay những cái ôm thật chặt
Mấy chục năm xa mặt chẳng cách lòng
Hẹn gặp nhau vào ngày gần cuối đông
Được gặp nhau trong niềm vui khôn tả.

Quên hết mình bây giờ đã già cả
Vẫn đùa giỡn nói ra rả mày tao
Vẫn y như thủa đi học ngày nào
Kể thao thao biết bao nhiêu chuyện cũ.

Chia tay nhau biết bao lời nhắn nhủ
Lệ rưng rưng cứ thường trú trên mi
Bao quyến luyến khi chuẩn bị chia ly
Nỗi vấn vương biết lấy gì tả được !

9, Về Thăm Trường Cũ

Trường ơi ! Xa cách nhiều năm
Bỗng thương, bỗng nhớ, về thăm bỗng buồn
Bạn bè mỗi đứa một phương
Thầy xưa, cô cũ nắng sương bạc đầu
Tôi về từ cuộc bể dâu
Từ đôi tay trắng, từ sau phong trần
Nợ thầy cô chữ “nghĩa nhân”
Nợ cha mẹ một tấm thân cho đời
Nợ đời chút phận danh thôi
Nợ thời gian tháng ngày trôi hững hờ
Bởi lòng vướng nghiệp thi thơ
Mang thanh xuân đổi giấc mơ nghèo nàn
Về thăm lại, thoáng… ngỡ ngàng
Quang cảnh mới… trường trang hoàng khác xưa
Hàng phượng tím thưở tiễn đưa
Dấu tên người khắc phai chưa hỡi người
Tôi tìm kỷ niệm chơi vơi
Nhưng tôi biết tất cả vời vợi xa
(Trần Quốc Bảo)

10, Xúc Động Ngày Về Thăm Trường Cũ

Tác giả: Khanh Nguyen

Về trường cũ, nghe buồn lắng đọng
Bục giảng xưa, vắng bóng cô ngồi
Bao ngày cách biệt xa xôi
Giờ con trở lại bồi hồi nhớ thương.

Lúc còn bé, vẫn thường tinh nghịch
Lười học hành, chỉ thích rong chơi
Cô khuyên, cô bảo hết lời
Chỉ đường, dẫn bước đến nơi con cần.

Buồn lặng lẽ, trào dâng nước mắt
Sân trường giờ, nắng nhạt hơn xưa
Thu sang hạ đến mấy mùa
Những gì cô dạy con chưa quên lời.

11, Về Trường Cũ

Trường cũ ta về mây trắng bay
Nhớ em, ngõ trúc lá rơi đầy
Áo trắng không còn trong sương trắng
Trắng chiều thu lạnh, trắng heo may

Lớp học nhìn ra những cánh đồng
Những mùa xanh mướt lúa đơm bông
Tìm đâu bụi phấn ngày xưa ấy
Một thuở chia xa thắm phượng hồng ?

Vẫn bóng thầy xưa dưới mái trường
Vẫn lời trầm ấm lắm yêu thương
Vẫn lời thơ nở trên trang sách
Những nụ hoa đời, gió ngát hương

Tóc cô giờ bạc màu sương xám
Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi
Một lần thổn thức ta thầm gọi
Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!
(Thanh Trắc Nguyễn Văn)

12, Trường Xưa

– Thơ: Quốc Thủ

Mỗi lần thấy lá bàng rơi
Giật mình lại tiếc một thời mộng mơ
Sân trường nay rộng hơn xưa
Tán bàng ngày ấy bây giờ lên cao

Gió ru vách lá cồn cào
Đậy che mái lớp thưở nào lật lay
Nhớ thời áo trắng em bay
Quần chùng lội ruộng cỏ may sớm chiều

Ngập ngừng chưa kịp lời yêu
Mùa thu biết rụng bao nhiêu lá lành
Nhớ đêm pháo sáng đèn xanh
Em vào xứ Huế, anh hành quân xa

Giã từ đèn sách tuổi hoa
Sẩy chân vào chốn mưa sa thác ghềnh
Khóc cười giữa kiếp nhân sinh
Biết mưa nắng, biết phận mình ra sao

Tóc xanh trắng tự khi nào
Thì đâu còn nữa má đào nguyên trinh
Còn đâu cái dáng trúc xinh
Bụi thời gian nhuốm chúng mình thành tre

Cây nghiêng gom hết nắng hè
Lộc vừng rãi tím lối về chơi vơi
Anh gần tàn một cuộc chơi
Thương em đất khách quê người nắng mưa

Hẹn ngày về lại trường xưa
Búp bàng hái chổ trú mưa năm nào.

13, Phượng Xưa !

Về thăm trường cũ cảnh buồn thiu
nhớ phượng thăng hoa mượt nắng chiều
nhớ vóc em gầy chen bóng lá
nhớ tà áo trắng thả bùa yêu

Gốc me ngoài cổng còn ghi lại
dấu vết tình xưa nhựa ngả màu
hai đứa khắc lên từ thuở nọ
nay vần trầy xước gợi tình đau

Vướng lại trong tim những nỗi niềm
tháng ngày ai hiểu khổ vì em
sầu dâng cung đợi tròn âm hưởng
điệu nhớ lên ngôi gợn nắng mềm

Trường cũ còn đây cảnh cũ rồi
bao chừ tìm lại hỡi người ơi
tình xưa lỡ dở câu thề ước
ngày ấy quen nhau nhớ một đời
(Đoạn Trường)

14, Trường Cũ Tình Xưa

– Thơ: Bình Minh

Tôi trở về thăm lại mái trường xưa
Hàng phượng vĩ đong đưa chiều tĩnh lặng
Bàng thay lá nhiều phen trong chiều vắng
Bao năm rồi yên ắng kỷ niệm xưa

Trường cũ ơi! Yêu biết mấy cho vừa
Những kỷ niệm Nắng Mưa thời son trẻ
Bao Thầy Cô dưỡng ta như người mẹ
Giờ đâu còn khe khẽ nỗi buồn rơi

Này Bảng đen cửa sổ chỗ ta ngồi
Vẫn còn đó ta nhớ thời cắp xách
Trở về đây bao năm rồi xa cách
Nhung nhớ nhiều hờn trách bởi thời gian

Lâu lắm rồi không có dịp thở than
Cùng bè bạn chứa chan dòng lưu niệm
Bao ân tình ngày xưa còn lưu luyến
Giờ chỉ còn như tiếng thở đêm mơ.

15, Áo Trắng Ngày Xưa

Đêm vắng lang thang tìm ký ức
Phố buồn trở giấc thức cùng ai
Gõ tên trường cũ tôi tìm kiếm
Chút kỷ niệm buồn dẫu đã phai

Trường cũ hiện về trên cửa sổ
Phượng hồng, áo trắng vẫn đầy sân
Bóng ai thấp thoáng như thầy cũ
Nỗi nhớ ngày xưa bỗng thật gần

Mái tóc của thầy giờ đã bạc
Sợi còn, sợi mất, sợi cô đơn
Ngày tôi rời lớp thầy còn trẻ
Giờ bóng thầy đang ở cuối đường

Gió đã theo về tận chốn xa
Thời gian phong kín tháng năm qua
Mái trường rêu phủ màu hoang phế
Tôi biết tìm đâu tuổi ngọc ngà..?

Áo trắng còn thương tuổi học trò
Đường xưa in dấu vết ngây thơ
Bao năm xa cách còn chưa nhạt
Màu áo vương đầy tuổi mộng mơ.
(Minh Tường)

16, Về Thăm Trường Cũ

– Thơ: Trần Đình Sơn

Ta trở lại thăm mái trường ngày cũ
Tuổi học trò luôn ấp ủ trong tim
Ghế đá xưa giờ trống vắng im lìm
Bao kỷ niệm hoài ghim trong nhật ký.

Trang lưu bút ép đầy hoa phượng vỹ
Vẫn mang theo làm kỷ vật không rời
Bạn bè giờ mỗi đứa ở một nơi
Còn đâu nữa khung trời ngày xưa đó.

Chân lê bước âm thầm trên lối nhỏ
Xác phượng rơi thắm đỏ cả sân trường
Tiếng ve sầu rả rích nỗi niềm thương
Ngân khúc nhạc du dương buồn da diết.

Bao năm tháng từ khi mình cách biệt
Chuỗi thời gian mải miết chẳng ngừng trôi
Mắt trông xa thấy trong dạ bồi hồi
Nơi cuối lớp… bạn tôi không còn nữa.

17, Hạ Buồn

Mây tháng tám em buồn như cỏ úa!
Hạt mưa giăng mờ lối nhỏ trường xưa
Cành phượng nghiêng đợi nắng hạ trở mùa
Xao xác lá từng chiếc len song cửa

Đêm tóc rối em vùi trong gối lụa
Bỏ trường xưa quên những dấu chân mưa!
Bóng tàn cây soi xuống cốc nước dừa
Con đường cũ lá me rơi muôn thuở

Ôm tiếc nuối ta buồn hơn tháp cổ
Nắng sân trường thiếu màu áo em tô
Cổng khuôn viên rộn tiếng guốc học trò
Nhưng em vắng nên cô đơn lối nhỏ!

Cơn gió chướng cuốn ta đi muôn hướng
Xa trường xưa rời kỷ niệm thân thương
Cốc dừa tươi mà hai đứa vẫn nhường
Còn len lén… ngấy ngây dòng tâm tưởng…
(Đỗ Bình)

18, Thăm Lại Trường Xưa

– Thơ: Trần Kiệt

Xuân đã cạn những ngày vui cũng tắt
Hạ giao mùa gieo hạt nắng chói chang
Chợt mưa xuân rơi tán lá muộn màng
Con đường vắng lang thang về kỷ niệm.

Mái trường xưa dạo quanh từng bước đếm
Trống tan trường như đã điểm đâu đây
Vội nhìn quanh chẳng thấy bóng cô thầy
Gió lay nhẹ hai hàng cây phượng vĩ.

Mùi hương quen thoảng về bao ý nghĩ
Tiếng ve sầu tha thiết luỹ tre xanh
Bạn bè muôn nơi mỗi người mỗi cảnh
Hồn ta nương theo cánh phượng bên đường.

19, Nhớ Trường Cũ

Trường với lớp dệt ngày thơ ấu
Trời sinh chi phượng đỏ mỗi hè
Gió chi thêu dệt tiếng ve
Cài lên mái tóc mùa hè nhớ nhung

Những kỷ niệm chung màu sách vở
Vào trong tim xây tổ bao giờ
Tóc em trên phố như tơ
Lạnh lùng xô ngã… vỡ mờ hồn anh

Nhớ thầy cũ hiền lành mẫu mực
Nhớ bạn hiền thường thức đêm khuya
Quàng vai bá cổ vui đùa
Nhớ con đường cũ nhớ mùa ôn thi

Nhớ bác trực cổng đi học muộn
Thậm thụt nhìn không muốn hỏi han
Nhớ ơi nhớ quá nhớ tràn
Nhớ chan nhớ chứa nhớ hàng tên em

Nhớ cáí bảng màu đen phấn bạc
Nhớ mặt bàn mũi tạc com – pa
Ghế mòn chân gãy làm ba
Thầy chủ nhiệm lớp mắng la chúng mình

Thương cái chỗ in hình trí nhớ
Anh cùng em khi lỡ liếc nhau
Hôm nay tiếng nhạc ve sầu
Thầy cô bè bạn về đâu hỡi lòng?

Anh chẳng biết đong tình mùa hạ
Viết thư buồn em nhét trong tay
Đêm nay không tỉnh không say
Một mình nhớ lại tình này năm xưa
(Hồng Dương)

20, Trường Xưa

– Thơ: Diệp Ly

Chiều hôm nay trở về thăm trường cũ
Mái ngói hồng giờ phủ bóng thời gian
Con đường quen sao e ngại ngỡ ngàng
Nghe trống vắng như hồn hoang lạc lối.

Thảm cỏ xanh đan bàn chân bối rối
Khoảng sân này thay đổi cả hàng cây
Gốc còng già ngày cũ đứng nơi đây
Nay vắng dạng nghe cay cay tròng mắt.

Ký ức xưa gõ vào tim khoan nhặt
Đốt cháy lòng se thắt mối tình thơ
Mình chia tay hạ cuối đến bây giờ
Ai còn nhớ ai hững hờ kỷ niệm?

Nợ áo cơm nên ngày xanh tắt lịm
Bao năm rồi còn biền biệt xa xôi
Đêm từng đêm tiềm thức cứ bồi hồi
Dòng phấn trắng nhẹ trôi vào giấc mộng.

Bạn bè thân thầy cô giờ vắng bóng
Còn riêng mình lạc lõng giữa hoàng hôn
Bóng chiều rơi đè nặng cả linh hồn
Nghe nuối tiếc dỗi hờn ai lỗi hẹn.

21, Em Về Thăm Lại Trường Xưa

– Thơ: Phạm Thanh Nhỏ

Gió lạnh về mênh mang
Cây bàng khoe lá đỏ
Sân trường xưa còn đó
Cổng mở cửa vẫy chào

Đoàn học sinh xôn xao
Mà lòng tôi bỡ ngỡ
Thầy cô xưa một nửa
Nay đã về nơi đâu

Trái tim tôi nhói đau
Nỗi nhớ về da diết
Ơn thầy cô em biết
Giữ trọn trong tim mình

Lời thầy dạy học sinh
Tình yêu thương nhân ái
Em sẽ còn nhớ mãi
Những giây phút ban đầu

Hôm nay thầy đi đâu
Mà sân trường trống vắng
Em cúi đầu thầm lặng
Với nỗi buồn cô liêu

Cảnh sắc đổi thay nhiều
Nhưng tình thầy còn đó
Em luôn là trò nhỏ
Trong tình thầy bao dung!

22, Thầy Tôi

– Thơ: Songyen Le

Tôi đứng lặng trước sân trường năm ấy
Se thắt lòng khi nhớ lại ngày xưa
Cũng nơi đây, yêu biết mấy cho vừa
Hàng phượng vĩ đã bao mùa thay lá.

Mặc mưa gió với dòng đời nghiệt ngã
Vững tay chèo đưa tất cả sang sông
Bụi phấn rơi trên mái tóc bềnh bồng
Thầy vẫn thế, hết lòng vì sự nghiệp.

Bao thế hệ đã qua đò bước tiếp
Chỉ riêng Thầy mài miệt lực lao tâm
Mặc thời gian với dòng chảy thăng trầm
Gieo kiến thức, ươm mầm cho cuộc sống.

Trên bục giảng, giọng Thầy như bay bỗng
Nâng bước trò đến ước vọng tương lai
Tự ngàn xưa và mãi tận sau này
Ơn sâu ấy, ngàn ngày luôn ghi nhớ.

23, Về Thăm Trường

Tác giả: Mai Thúy Hải

Hôm nay em về … Thăm lại mái trường xưa
Mang theo chút nắng chiều , vàng hanh chưa kịp tắt
Mái trường còn đây nhưng bạn bè đâu mất
Để lại những nỗi buồn trong vô thức gọi tên .

Ghé vào phòng … Ngồi lại chỗ thân quen
Nét chữ của thầy vẫn còn lưu trên bảng
Chợt bài giảng xưa hiện về trong phút thoảng
Em thấy lòng mình hoang hoải đến bâng khuâng .

Cây phượng già , hàng ghế đá ở ngoài sân
Vẫn còn đây … Trong hình hài xưa cũ
Mái trường xưa với bao lời nhắn nhủ
Rằng một ngày thầm hứa sẽ về thăm .

Xa trường rồi ngần từng ấy tháng năm
Nay về lại trường đẹp hơn ngày trước
Riêng thầy cô vẫn nụ cười quen thuộc
Vẫn ánh nhìn trìu mến đến thân thương .

Cả một đời với bụi phấn , gió sương
Yêu thương trò như con mình hết mực
Không quản ngại những đêm trường thao thức
Chỉ mong trò được rạng rỡ công danh .

24, Về Thăm Trường Cũ

Tác giả: Trần Quốc Bảo

Trường ơi ! xa cách nhiều năm
Bỗng thương, bỗng nhớ, về thăm bỗng buồn
Bạn bè mỗi đứa một phương
Thầy xưa, cô cũ nắng sương bạc đầu
Tôi về từ cuộc bể dâu
Từ đôi tay trắng, từ sau phong trần
Nợ thầy cô chữ “nghĩa nhân”
Nợ cha mẹ một tấm thân cho đời
Nợ đời chút phận danh thôi
Nợ thời gian tháng ngày trôi hững hờ
Bởi lòng vướng nghiệp thi thơ
Mang thanh xuân đổi giấc mơ nghèo nàn
Về thăm lại, thoáng… ngỡ ngàng
Quang cảnh mới…trường trang hoàng khác xưa
Hàng phượng tím thưở tiễn đưa
Dấu tên người khắc phai chưa hỡi người
Tôi tìm kỷ niệm chơi vơi
Nhưng tôi biết tất cả vời vợi xa

25, Mai Em Có Về…

Tác giả: Hoàng Ngọc Đông

Mai em có về thăm trường cũ thân yêu
Hang dương xanh đứng đợi rớt hương chiều
Tìm lại giùm ta thoáng bâng khuâng đã mât
Để đong đầy-nổi nhớ chắt chiu

Mai em có về thăm trường cũ quê hương
Nghe lại giùm ta nhịp trống buổi tan trường
Thanh âm tuổi thơ êm đềm ta đã mất
Giữa dòng ngựa xe náo nhiệt phố phường

Mai em có về thăm trường cũ Duy xuyên
Giòng sông tuổi thỏ sẽ gội những ưu phiền
Hãy hái giùm ta một chùm phượng thắm
Trong ánh nắng vàng hong chút mộng bình yên

Mai em có về nhớ vào lớp học
Xin lặng ngồi đối diện trước bảng xanh
Lời thầy giảng,tiếng bạn đùa trong lớp
Tự thuở nào còn vọng những dư âm !

Mai em có về-xin nhớ giùm ta
Mỗi hạ về buồn theo điệu sầu ca
Với hiu hắt nắng vàng gieo lối sỏi
Ta nhớ hoài-chiều xoả tóc em qua

Mai em có về theo nắng đổ chiều hoang
Thắp lại giùm ta nổi nhớ vô vàng
Thời tuổi ngọc-mơ một lân về lại
Bởi mỏi chân đời-ta một kiếp đi hoang

26, Mong Gặp Lại

Tác giả: Hoanghoon

Sân trường tỏa sáng bước nàng Tiên
Đậm nét đoan trang không muộn phiền
Đây trang sách vở em ươm mộng
Dáng đi chậm rãi tóc đùa nghiêng

Có kẻ ngày qua thường lén trông
Gío bay tà áo đụng hoa hồng
Chợt nhiên bướm trắng bay cao bổng
Đứng ngẩn ngơ người những đợi mong

Rải rác dưới cây lá úa vàng
Nghe lòng còn lắm thứ ngổn ngang
Mùa thu ghé lại thăm trường cũ
Sắp phải đi xa, chuyện lỡ làng

Nhung nhớ theo sau nặng bước chân
Mai này không biết khắp đường trần
Mình còn có dịp gặp nhau nữa
Một lần tỏ rõ lời cầu thân.

27, Nỗi Nhớ Mái Trường

Tác giả: Lê Thanh Phấn

Nếu 1 mai xa trường ai có hỏi
Có nhớ gì về những kỉ niệm xưa
Long buâng khuâng phấn sẽ trả lời
Nhớ lắm chớ, nhớ rất nhiều kỉ niệm
Nhớ thầy cô, bảng đen và phấn trắng
Nhớ cô em cùng ngồi cạnh chung bàn
Nhớ những làn gió thoảng thoi đưa
Những cơn mưa đầu mùa đã rơi xuống
Phấn ước muốn là được quay trở lại
Đễ thăm trường thăm lớp của năm xưa.

28, Phượng Xưa !

Tác giả: Đoạn Trường

Về thăm trường cũ cảnh buồn thiu
nhớ phượng thăng hoa mượt nắng chiều
nhớ vóc em gầy chen bóng lá
nhớ tà áo trắng thả bùa yêu

Gốc me ngoài cổng còn ghi lại
dấu vết tình xưa nhựa ngã màu
hai đứa khắc lên từ thuở nọ
nay vần trầy xước gợi tình đau

Vướng lại trong tim những nỗi niềm
tháng ngày ai hiểu khổ vì em
sầu dâng cung đợi tròn âm hưởng
điệu nhớ lên ngôi gợn nắng mềm

Trường cũ còn đây cảnh cũ rồi
bao chừ tìm lại hỡi người ơi
tình xưa lỡ dở câu thề ước
ngày ấy quen nhau nhớ một đời

29, Trở Lại Mái Trường Xưa

Tác giả: Nguyễn Quang Long

(tiểu đối – tha đối – ngũ độ thanh)

Tuổi ngọc qua rồi vẫn luyến thương
Giờ đây trở gót lại thăm trường
Tình cô nghĩa bạn hoài nhung nhớ
Gợi cảnh xao hồn mãi vấn vương
Giữa lúc lòng dâng từng kỷ niệm
Thời gian mộng trải những con đường
Đôi dòng cảm xúc luôn gìn giữ
Thức tỉnh tâm mình rực rỡ chương.

30, Bâng Khuâng Bến Vắng

Tác giả: Đỗ Mỹ Loan

Trở về thăm trường cũ
Lòng đầy nỗi bâng khuâng
Hàng phượng vĩ trước sân
Nghiêng nghiêng mình vẫy gọi

Thời gian như sương khói
In đậm dấu rêu mờ
Cô giáo trẻ mộng mơ
Tương tư màu áo tím

Biết bao nhiêu kỷ niệm
Bên học trò thơ ngây
Bên giáo án miệt mài
Ươm mầm xanh hy vọng

Bụi phấn còn lắng đọng
Từng nét vẽ trên tay
Cô gởi cả tương lai
Cho bầy chim chắp cánh

Bến xưa giờ hoang lạnh
Bác lái đò ngẩn ngơ
Đâu còn ai đứng chờ
Mắt mỏi mòn trông ngóng

Nghe đâu đây vang vọng
Tiếng ê a đọc bài
Áo tím cô nhẹ bay
Dịu dàng trên bục giảng

Đã xa rồi ngày tháng
Tường vôi cũng bạc màu
Nhành phượng vĩ trên cao
Rưng rưng như hờn tủi

Đàn chim còn rong ruổi
Mê mải tận chân trời
Núi thẳm hay trùng khơi
Có nhớ về chốn cũ?

Bác lái đò tư lự
Nhớ hoài thuở xa xăm
Lặng lẽ bước âm thầm
Nghiệp dĩ đành cam chịu

31, Dáng Thu Và Trường Xưa

Tác giả: -N3- Nguyễn Ngọc René

Hạ vừa dứt nào mong thu đến
Muà đã sang thiên mệnh định kỳ
Lá vàng lay động hàng mi
Buồn khơi lây lất vị thi ngày nào

Tâm tư lắng trăng sao nỗi nhớ
Về một thời đã lỡ tình câm
Uớc nguyền nên nghĩa âm thầm
Uyên ương sum họp ngày rằm trăng thanh

Thời xuân ấy nay thành dĩ vãng
Lá thu rơi bảng lảng mây vờn
Mộng xưa người cũ chập chờn
Men cay gió núi chợt hờn thu sang…

Ai phương đó đi ngang Xóm Củi
Về Bình Đông lủi thủi một mình
Ghé thăm trường cũ bao tình
Dầu trường đổi dạng bóng hình xa xưa…

Thương biết mấy viết chưa hết ý
Bao chuyện lòng cứ nghĩ loanh quanh
Vào thu tóc bạc nào xanh
Nỗi niềm xưa cũ nay thành dòng thơ

Ta cứ thảo chơ vơ chốn cũ
Một mình thôi tự nhủ nên lời
Hão huyền bạn hữu xa lơi
Tình xưa nối lại thơ mời riêng ta…

32, Hai Mươi Năm

Tác giả: Triều Thiên

Hai mươi năm, cũng một mái trường
Vẫn màu ngói đỏ, vẫn yêu thương
Vẫn thu không nắng, xuân không gió
Vẫn bóng cây xanh, lá phủ tường
Vẫn chiều trong khói những mơ sương
Bóng ai như bóng một con đường
Con đường đi hết những yêu thương
Hai mươi năm trở lại mái trường
Chế Lan Viên đứng bên đường chờ ai
Mà sao mắt hướng tương lai
Tay ôm thế hệ ngày mai vào đời
Cô thầy ai cũng rạng ngời
Mái trường ngày đó, xa rời bao năm
Hai mươi năm mới lại về thăm
Trường xưa không đổi, người rằng có thay
Rồi bao thế hệ mai này
Hai mươi năm nữa, mỗi ngày đẹp hơn.

33, Hoài Niệm Bóng Thời Gian

Tác giả: Thiên Ân

Lâu lắm không về thăm trường cũ
Tan đàn xẻ nghé biền biệt tin
Nắng cuối mùa thu sầu ủ rũ
Con đường lá đổ thoáng giật mình

Kỉ niệm đong đầy in khóe mắt
Học bài Toán , Lý , Hóa , Anh , Sinh …
Ơi Văn , Sử , Địa ai ngồi nhắc !
Thầy cô gặng hỏi thoáng vô tình

Nhìn lần lên xuống cầu thang hẹp
Tiếng kẻng reo reo âm vực cao
Anh cứ thầm khen môi em đẹp
Buông chùm run rẩy lúc gặp nhau

Thời gian bẽ bàng theo cánh gió
Chia tay hạ cuối nhớ nhung ùa
Anh thương em mãi sao không ngỏ?
Góc dỗi hờn cỏ xót xa đưa

Bây giờ nhìn lại khung trời mộng
Hoài niệm giăng tơ nhốt bóng hình
Cô bé ngày xưa còn bé bỏng
Thướt tha tà áo thuở nguyên trinh

Xót xa đậu kín miền quá khứ
Anh như cánh chim vỗ cánh bay
Đường trần cát bụi chân trời phủ
Bài toán cuộc đời vội chia hai

34, Một Thời Để Nhớ

Tác giả: Võ Hoàng Nghĩa

Một thời để nhớ
Ngày xưa:

Năm mười sáu tuổi mới biết yêu
Nhờ nét mực xanh với giấy đào
Sáng viết tình thư chiều để lại
Chiều về em đọc trọn chử yêu

Thế rồi :
Biết nói làm sau hết chử yêu
Dù cho lá đổ có muôn chiều
Bao nhiêu mộng đẹp trong mơ ước
Hứa hẹn cùng nhau lắm lắm điều

Nhưng 1972:
Phượng thắm giờ đây phượng tắm rồi
Mùa hè đã đến em có hay
Có thấy vui nhiều khi đưa tiển
Hay phải u sầu khóc tiển đưa

Và rồi 1975:
Gặp lại em trong ngày vui đại thắng
Cờ và hoa rực rở rở muôn màu
Cầm tay em không còn e ấp nửa
Cuối chuyện tình. Mình sẽ cưới nhau

Và vừa rồi:
Tôi trở lại, về thăm trường củ
Tiếng ve kêu, phượng vẫn nở hồng
Bạn củ giờ đây người một nẽo
Bến củ giờ đây vắng bóng đò

Tôi muốn:
Bốn mươi năm rồi một thoáng qua
Giờ đây mỗi đứa tuổi đã già
Điều có thể chúng mình cùng gặp lại
Để cùng nhau hồi tưởng chuyện đã qua

35, Mưa Mùa Hạ

Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên

Em có về thăm trường cũ ngày xưa
Cho tôi gửi chút niềm thương nỗi nhớ
Phượng tháng năm nắng hồng tô rạng rỡ
Đỏ sân trường và lối nhỏ em qua.

Chút vui buồn còn đọng tiếng ve ca
Ươm mầu nhớ vùng bảng đen phấn trắng
Hạ êm đềm qua những chiều mưa nắng
Cuốn về xa từng năm tháng ngọt ngào

Em có về cho tôi hẹn mùa sau
Bài giảng cũ theo chân người đã mỏi
Em có về gửi đôi lời nhắn hỏi
Ước mơ tôi còn hay mất trong đời ?

Hạ giăng sầu theo những giọt mưa rơi
Con thuyền giấy nơi cuối trời xa thẳm
Chở đời tôi cùng mảnh hồn ướt đẫm
Trôi qua vùng năm tháng dấu yêu xưa

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây