Thơ sáu chữ, âm điệu nhẹ nhàng, vần dễ gieo, bài thơ dễ thuộc. Đây là một thể thơ mà được nhiều các bạn trẻ ưa thích bởi tính phổ dụng của nó, đặc biệt là dễ viết. Thơ 6 chữ không bị giới hạn về nội dung, có thể được làm để nói lên nỗi lòng của kẻ si tình, cũng có thể viết ra để thổ lộ tâm tư của một người con, người em, người bạn. Vì đó, không quá khó hiểu khi rất nhiều người yêu mến thể thơ này!
Thơ 6 chữ cũng là một thể thơ rất thú vị và đặc biệt, hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi đến những bạn yêu thơ 6 chữ một vài áng thơ sáu chữ lãng mạn.
1, Định nghĩa tình yêu
“Tình yêu là gì hở nhỏ
Anh không định nghĩa được đâu”
Chỉ biết khi yêu ai cũng
Ngố ngố man man, ấm đầu
Có thể tình yêu là bệnh
Nên người ta gọi “cảm” nhau
Bệnh này ở trong lục phủ
Làm cho gan héo ruột đau
“Tình yêu là gì hở nhỏ
Anh không định nghĩa được đâu”
Chỉ biết khi yêu ai cũng
Chăm chăm là áo chải đầu
Có phải tình yêu là hội
Hội các-na-van hoá trang
Tật xấu thường ngày quên hết
Ai cũng lịch sự đàng hoàng.
“Tình yêu là gì hở nhỏ
Anh không định nghĩa được đâu”
Chỉ biết khi yêu ai cũng
Giận hờn rồi dỗ dành nhau
Phải chăng tình yêu là kịch
Nên có lúc hài lúc bi
Nên mâu thuẫn rồi hoá giải
Nên thường có hậu lạ kỳ…
“Tình yêu là gì hở nhỏ
Anh không định nghĩa được đâu”
Hay tình yêu là môn võ
Đôi khi người ta “đá” nhau
“Tình yêu là gì hở nhỏ”
Có phải là trồng cây si
Cho trái đất này xanh mãi
Ồ thế thì hãy yêu đi.
(Đàm Huy Đông)
2, Mùa Trăng Không Em
Em ơi nơi đây anh ở
Đêm nay trăng sáng một màu
Quầng trăng rộng vành sáng tỏ
Chẳng buồn như mắt anh sâu
Đường xưa bây chừ lẻ bước
Không em phố khác đi nhiều
Gót chân cợt đùa khói thuốc
Võ vàng phác nét cô liêu
Ơ kìa hàng cây bóng lá
Buồn gì buồn ngẩn buồn ngơ?
Em đi nhiều điều rất lạ:
“Anh chàng ngày ấy làm thơ!”
Không em, nàng trăng sáng quá
Chắc cười một mối tình say?
Bến đời ngược xuôi hối hả
Ai đưa em về đêm nay?!
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Bài học đầu cho con
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ…
(Đỗ Trung Quân)
4, Về Thăm Trường Cũ
Bâng khuâng đến ngày nhà giáo
Tôi về thăm lại trường xưa
Áo ai đã phai màu trắng
Một thời vui nắng buồn mưa
Hôm nay sắp ngày nhà giáo
Tôi về viết tiếp thời xa
Còn đây hàng cây ghế đá
Thầy tôi tóc bạc sương pha?
Bằng lăng nép mình không nói
Phượng già ngủ gật ngoài sân
Nắng chói xuyên vào cửa lớp
Hồn tôi khắc khoải trăm lần
Tôi tìm về khuôn lớp cũ:
Người thầy tóc điểm hoa râm
Chẳng phải thầy tôi, chẳng phải…
Gió se bụi phấn thì thầm
Con nắng đã khác màu vàng
Mấy mươi mùa hạ sang ngang
Thầy tôi chừ đâu không biết?
Hồi ức bàng hoàng trôi hoang
Tuổi hồng lỡ mất vài trang
Thanh xuân cứ ngỡ úa tàn
Tôi đây mà hồn tôi lạc
Hoa đời nhuốm bạc thời gian
Ngày xưa ai mơ người lớn
Để giờ trở giấc ngây thơ?
Thấm thoắt bỗng mình đã lớn
Tìm về ký ức bơ vơ
Hôm nay thấy mình đã lớn
Ơn thầy sơ ý đánh rơi
Đời con hết xuôi lại ngược
Ngàn lần tạ lỗi, thầy ơi!
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Anh đừng khen em
Lần đầu khi mới làm quen
Anh khen cái nhìn em đẹp
Trời mưa òa cơn nắng đến
Anh khen đôi má em hồng
Gặp người tàn tật em khóc
Anh khen em nhạy cảm thông
Thấy em sợ sét né giông
Anh khen sao mà hiền thế!
Thấy em nâng niu con trẻ
Anh khen em thật dịu dàng
Khi hôn lên câu thơ hay
Ấp trang sách vào mái ngực
Em nghe tim mình thổn thức
Thương người làm thơ đã mất
Trái tim giờ ở nơi đâu?
Khi đọc một cuộc đời buồn
Lòng em xót xa, ấm ức
Anh khen em giàu cảm xúc
Và bao điều nữa…? – Anh khen
Em sợ lời khen của anh
Như sợ chiều về, hắt lối
Nhiều khi ngồi buồn một mình
Trách anh sao mà nông nổi
Hãy chỉ cho em cái kém
Ðể em nên người tốt lành
Hãy chỉ cho em cái xấu
Ðể em chăm chút đời anh
Anh ơi, anh có biết không
Vì anh em buồn biết mấy
Tình yêu khắt khe thế đấy
Anh ơi anh đừng khen em
(Lâm Thị Mỹ Dạ)
6, Mùa Đông Lối Xưa
Đông sang mùa về lạnh quá
Anh nghe rét buốt tâm hồn
Em nơi phương trời xa lạ
Quên rồi một buổi hoàng hôn!
Anh đi về trên lối ấy
Gió đông buốt giá vai gầy
Đường xưa bây chừ vẫn vậy
Giọt sầu ngả bóng hàng cây
Em ơi! Mùa đông nơi đó
Có còn nhớ đến đông xa?
Gió đông thì thầm rất nhỏ
Đâu rồi em gái chiều qua?
Khói thuốc loang trong màn tối
Hồn thơ giăng lối em về
Nắng ơi thôi đừng lên vội
Cho ai quên những ước thề
Nét bút ngày nay lạ thế?
Rạng lên một dáng em hiền
Trăng lên trời mây chợt tím
Thẫn thờ vẽ dáng em nghiêng
Đông sang mùa về lạnh quá
Lâu rồi phố ấy em qua?
Gió vít hồn thơ trăn trở
Ai đưa em về nơi xa?
(Huỳnh Minh Nhật)
7, Dặn con
Chẳng ai muốn làm hành khất
Tội trời đày ở nhân gian
Con không được cười giễu họ
Dù họ hôi hám úa tàn
Nhà mình sát đường, họ đến
Có cho thì có là bao
Con không bao giờ được hỏi
Quê hương họ ở nơi nào
Con chó nhà mình rất hư
Cứ thấy ăn mày là cắn
Con phải răn dạy nó đi
Nếu không thì con đem bán
Mình tạm gọi là no ấm
Ai biết cơ trời vần xoay
Lòng tốt gửi vào thiên hạ
Biết đâu nuôi bố sau này…
(Trần Nhuận Minh)
8, Hồn Thu
Ngỡ ngàng chân ai qua cửa
Đem theo chút nắng hanh vàng
Cho em bồi hồi nhóm lửa
Nhẹ lòn… ngọn gió thu sang
Trời thu nhẹ nhàng trong vắt
Mới vừa thắp nắng chiều qua
Hôm nay nhạt nhòa lệ đắng
Vỡ òa từng hạt mưa sa
Hồn thu lúc cười – lúc khóc
Y như em nhắc đòi quà
Thế mà anh đâu có hiểu
Cho em thơ thẩn vào ra
Em sinh giữa mùa bão nổi
Lũ dâng cuồn cuộn thủy triều
Bão giông hết xuôi lại ngược
Đắng cay gian khổ trăm chiều
Lớn lên học đòi thơ thẩn
Nhớ anh ra ngẩn vào ngơ
Suốt ngày vu vơ lẩn quẩn
Học đòi thi sĩ… làm thơ
(Hoàng Mai)
9, Con yêu mẹ
– Con yêu mẹ bằng ông trời
Rộng lắm không bao giờ hết
– Thế thì làm sao con biết
Là trời ở những đâu đâu
Trời rất rộng lại rất cao
Mẹ mong, bao giờ con tới!
– Con yêu mẹ bằng Hà Nội
Để nhớ mẹ con tìm đi
Từ phố này đến phố kia
Con sẽ gặp ngay được mẹ
– Hà Nội còn là rộng quá
Các đường như nhện giăng tơ
Nào những phố này phố kia
Gặp mẹ làm sao gặp hết!
– Con yêu mẹ bằng trường học
Suốt ngày con ở đấy thôi
Lúc con học, lúc con chơi
Là con cũng đều có mẹ
– Nhưng tối con về nhà ngủ
Thế là con lại xa trường
Còn mẹ ở lại một mình
Thì mẹ nhớ con lắm đấy
Tính mẹ cứ là hay nhớ
Lúc nào cũng muốn bên con
Nếu có cái gì gần hơn
Con yêu mẹ bằng cái đó
– À mẹ ơi có con dế
Luôn trong bao diêm con đây
Mở ra là con thấy ngay
Con yêu mẹ bằng con dế
(Xuân Quỳnh)
10, Chim Lẻ Bạn
Giọt mưa chiều qua lạ lắm
Em nghe réo rắt tâm hồn
Anh đi về phương trời thẳm
Mắt em màu tím hoàng hôn
Anh ơi ! Mùa Đông bên ấy
Không em – có buốt vai gầy
Vầng mây hồng tươi rực rỡ
Có bằng nắng đẹp chiều nay
Nơi em mặt trời ngủ sớm
Bên anh tuyết trắng rơi đầy
Vài con chim chiều lẻ bạn
Lưng trời sải cánh đường bay
Đôi ta chung dòng nước ngược
Rượu hồng chưa thỏa cơn say
Cho em tròn lời nguyện ước
Anh về – tay lại cầm tay…
(Hoàng Mai)
11, Ai Đưa Em Về
Anh đi sầu giăng mây tím
Giọt buồn nhỏ xuống hồn thơ
Nhớ chiều thu xưa lá đổ
Chờ anh chờ hoài trong mơ
Dòng đời trôi đi lặng lẽ
Anh còn phiêu bạt phương xa
Bến xưa bao lần bồi lở
Một lần in dấu chân qua
Đông sang mùa về rất lạnh
Anh còn trở giấc tình say
Ngõ về mưa bay gió trở
Ai đưa em về đêm nay
(Hoàng Mai)
12, Mùa xuân trong em
Em giấu xuân trong làn tóc
Thoảng bay theo gió nồng nàn
Làm cõi lòng ai ngây ngất
Quyện hương trời đất mênh mang
Em giấu xuân trong tà áo
Thướt tha trên phố chiều nay
Hoa xuân tình về nương náu
Trong tim ấp ủ bao ngày
Em giấu xuân trên môi thắm
Cười duyên tỏa nắng rạng ngời
Xuân về cho bao nắng ấm
Để em tôi cũng xinh tươi
Em giấu xuân trong mắt biếc
Ngẫn ngơ bao kẻ ngắm nhìn
Ngại ngần theo em từng bước
Nàng xuân trông thật là xinh
Em giấu tình trong tim nhỏ
Tặng anh nhịp đập yêu thương
Em đã buộc câu duyên nợ
Cùng anh đi đến cuối đường.
(Quý Phương)
13, Nỗi Sầu Lên Ngôi
Chiều xưa tôi về lối cũ
Vườn sơ xác nhánh mai vàng
Chào mào ngày đêm ủ rủ
Đông tàn xuân mới chưa sang
Bên thềm nhà ai vừa bảo…
Áo chồng đã có người phơi
Xuân sang mai vàng nở muộn
Tôi nghe giọt lệ buồn rơi
Vang rền nhà ai đang hát.
Người ơi ! Người chớ quên thề…
Nỗi buồn vương lên đôi mắt
Còn đâu lối cũ… ta về
Mười năm nỗi sầu đan kín
Chạnh lòng nỗi nhớ xa quê
Dốc tình năm xưa còn đó
Một màu tang phủ lê thê
Trăm năm ta tìm khắp nẻo
Bóng người tiền kiếp năm xưa
Tiếc thay đò xưa lỗi nhịp
Buồn ơi ! Lệ mắt thay mưa
Chiều nay ta về chốn cũ
Nhà xưa cửa đóng then cài
Lối xưa lạc loài mê mải
Trái sầu nhẹ rớt trên vai
(Hoàng Mai)
14, Phố Chiều Thu
Thu về hồn nghe trống vắng
Lang thang xuống phố chợ đông
Nắng chiều vàng ươm nhè nhẹ
Heo may se sắt cõi lòng
Phố vui người người tấp nập
Dập dìu từng đôi từng đôi
Chiều ơi rơi chầm chậm nhé
Đừng bay sang phía mù khơi
Lối xưa thiếu người im vắng
Chỉ mình ta bước lẻ loi
Nâng chén men sầu uống cạn
Lệ lòng cứ thế tuôn rơi
Vui buồn nơi đây cõi tạm
Phù du một kiếp mong manh
Buông tay giờ đây còn lại
Mộng tàn cho em và anh
Xa cho tình xa thật gần
Tình gần lại hóa về xa
Dòng đời luôn luôn hối hả
Theo thời gian biệt phôi pha
Lang thang chiều hoang xuống phố
Mỏi gối chợt buồn vu vơ
Công viên sầu dâng quạnh quẽ
Chỉ còn em lại và… thơ
(Hoàng Mai)
15, Tháng Giêng Em
Một sớm bình minh thức dậy
Dịu dàng nghe tháng giêng em
Nắng thơm lời yêu gió hát
Nghiêng rơi lá ngủ vai mềm
Khao khát mùa xanh mắt biếc
Tiếng chim ríu rít tìm bầy
Lất phất mưa về trẩy hội
Xuân còn má đỏ hây hây
Nỗi nhớ bật mầm như cỏ
Anh chờ ve vuốt tóc em
Nụ hôn cứ hoài mắc nợ
Ghé môi thì thầm gọi tên
Nhà ai vừa phơi áo mới
Giọt đàn thánh thót bên sông
Tháng giêng khoảng trời thiếu nữ
Tình anh em giấu vào lòng
(Gió Phương Nam)
16, Bóng tà huy
Khi bóng tà huy nghiêng đổ
Cuối mùa thu – lá vàng rơi
Tháng mười phương Nam nước nổi
Bên anh gió lạnh bời bời.
Vẫn là tháng năm mưa nắng
Vẫn là giờ khắc loay hoay
Vẫn là anh trong thầm lặng
Miên man cùng với những ngày…
Anh mơ một ngày nắng mới
Hoa Xuân cuối vườn xinh tươi
Rộn ràng con đê trẫy hội
Xôn xao từng tiếng nói cười.
Chiều nghiêng chân trời tím ngát
Trên sông Lục Bình trôi trôi
Cò quê tìm về tổ ấm
Cả đời yên bình – thế thôi !
Chắc là niềm tin sẽ trọn
Mai nầy Anh về – Em ơi !
Đời như sóng xô cuối bãi
Êm êm mây vắt ngang trời.
(Khuyết danh)
17, Kí Ức Tháng Giêng
Tháng giêng xuân mơ gì nhỉ ?
Dòng sông ướt đẫm đôi mi
Cánh cò biếng nằm ngẫm nghĩ
Gió buồn chợt đến chợt đi
Tháng giêng có làn mây trắng
Sương đọng giọt giọt miên man
Ráng chiều đợi mùa bảng lảng
Buâng khuâng ngày cũ chưa tàn
Tháng giêng nhớ về dáng nhỏ
Má hồng em gái ngây thơ
Tóc dừa nhẹ bay trong gió
Có người ngồi ngắm ngẩn ngơ
Tháng giêng kỉ niệm xưa ấy
Người về vương lá me bay
Phố nhớ áo dài biết mấy
Giọt tình ai uống say say
Tháng giêng mơ về lối cũ
Cỏ mềm buông lời vu vơ
Chú dế xinh xinh đang ngủ
Người xưa mãi biệt xa mờ
(Nguyễn Ngọc Giang)
18, Có lẽ ngày mai trời trở lạnh
Có lẽ ngày mai trời lạnh
Đài báo gió mùa đang về
Chuẩn bị chăn bông áo rét
Chợt nghe lo lắng bộn bề
Nơi ấy rộn ràng chắc thế!
Đang mùa vui mới cơ mà
Điện thoại hỏi hoài thấy ngại
Bây giờ… con của người ta!
Công việc quen nhiều chưa nhỉ?
Đường về có lạc nữa không?
Thân gái mười hai bến nước
Đục trong xuôi ngược đếm đong
Nơi ấy về khuya vắng vẻ
Bến sông còn trải trăng vàng
Từng cụm hoa lau lay động
Xin gửi nỗi niềm riêng mang
Có lẽ ngày mai trời lạnh
Bâng khuâng cái rét giao mùa
Ngày con về phương trời lạ
Lòng ta một nửa theo đưa
(Khuyết danh)