Thơ Đợi Chờ – Chùm Thơ Tình Buồn Chờ Đợi Người Yêu Trong Vô Vọng

0
468

Khi có một người ra đi thì dĩ nhiên rồi, sẽ có một người ở lại, họ cứ ngu ngơ thế, dại khờ thế, cứ đợi chờ hoài bóng dáng một người đã mãi rời xa, ôm niềm thương tiếc, sống trong quá khứ với những hi vọng hão huyền, mộng ảo, cho đến khi nhận ra thì có lẽ, đã quá muộn…

Họ buồn, họ cô đơn, họ tủi thân với dòng người xa lạ đan tay cười nói mà ôm riêng mình một bóng hình ở mãi nơi nao. Để rồi có những đêm trở trăn không ngủ lệ sầu ướt gối.

Mời các bạn cùng đọc qua những câu thơ tình buồn chờ đợi người yêu trong vô vọng được Blog Chùm Thơ sưu tầm.

1, Chờ Mưa

Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che

Người thành phố thưa dần nắng cháy!
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu

Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây

Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi…
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Đợi Chờ

Người ấy và tôi một thuở yêu
Trao nhau ân ái biết bao nhiêu
Ngược nước đời chia thành đôi ngả
Ngày ấy từ ly bến sống chiều

Con đò dần khuất trong sương lạnh
Cành lá trôi theo nước xuôi dòng
Tôi về khép kín đời cô quạnh
Hiu hắt canh dài đã mấy đông

Chiều nay lành lạnh gió đông sang
Bến cũ chiều phai nhạt nắng vàng
Đợi chờ, tôi chỉ mong người ấy
Có trở về đây nhặt lá tàn

Người ấy chắc là chẳng về đâu
Tôi chờ tôi đợi đẫm dòng châu
Sông buồn hứng trọn dòng dư lệ
Nước cuộn trường giang sóng bạc đầu…
(Hoàng Mai)

3, Nỗi Lòng Gái Huế

Người tình hỡi khi mô anh về lại
Đêm mưa này riêng trăn trở mình em
Huế mùa sương buốt giá lạnh vai êm
Lòng gái Huế chỉ mong ngày tái ngộ

Đời giông tố em với người gặp gỡ
Buổi sơ đầu răng có biết chi mô?
Em có biết duyên tình rồi tan vỡ
Để lạc loài thân nữ bến Lăng Cô

Em quán vắng bến chờ mưa nắng gội
Người lữ hành chưa mỏi gối chùng chân
Thuyền biền biệt chẳng có ngày tương hội
Thuở từ ly thu ghé đã bao lần

Người tình hỡi! Bóng người xa xăm quá
Chi rứa trời! Tội Tôn nữ hoài mong
Họ nói cười hiu hắt dáng bên sông
Huế buồn thiu những bóng người xa lạ

Đời thênh thang em như là chiếc lá
Người phong trần còn mơ chốn trời hoang
Dẫu thiệp hồng người trở gót sang ngang
Em xin đợi một hồi âm thấu lạnh

Hạ dấu mình… thu về nữa đó anh
Thu nay khơi em đơn lẻ sao đành
Người thương Huế có thương lòng gái Huế?
Giữa thu tàn như xác lá mong manh…
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Anh Đâu?

Anh đâu rồi người anh tôi yêu?
Biết nơi đây nỗi nhớ rơi nhiều?
Thu vắng anh thu vàng xơ xác
Buồn không anh, ngơ ngác tim côi…

Anh xa rồi người anh tôi ơi!
Khi chiều xuống tô tím mây trời
Tôi đâu thể chôn lời nước mắt
Tiếng yêu đầu thắt chặt con tim

Anh đâu rồi ? Tôi mãi lặng im
Đi trong gió cứ mãi kiếm tìm
Chân đã mỏi, lòng này đã mỏi
Cớ sao hồn cứ mãi tìm anh?
(Huỳnh Minh Nhật)

5, Em Về Khâu Áo Mùa Thu

Chiều nay em về khâu áo thu
Lối cũ mưa sa gió bụi mù
Dẫu biết đan xong đâu người mặc
Khi mùa đông đến tuyết tình ru

Có một mùa thu hoa lá bay
Gió hát tình ca ong bướm say
Và chàng trai ấy ngâm thơ thẩn
Ngần ngại tặng em đến một ngày

Hạ xé toang trời chân mây thẳm
Thu buồn cất áo tiễn hoa xanh
Đông sang mùa về đôi mắt biếc
Nhòa ướt duyên tơ mộng chẳng thành

Vạt nắng cuối cùng trơ nhánh phố
Giấu lòng tiễn biệt phút từ ly:
“Để mắt em buồn mai thôi khóc
Thu này thôi nhé, anh phải đi!”

Em buồn dệt mộng ấm yêu thương
Biết kẻ ra đi lắm vấn vương
Vẫn còn nhung nhớ khi chiều xuống
Khói thuốc rơi hoang những ngả đường

Em về đường vắng chẳng người qua
Thu nay buồn lắm khóc chiều tà
Lá vàng rừng lá, vàng mây tím
Hát vọng nơi nào ơi người xa

Áo trắng chiều nay dệt thu xưa
Sầu rơi vàng võ những ngày mưa
Dẫu biết đan xong đâu kẻ mặc
Khi người vạn dặm nẻo đời đưa
(Huỳnh Minh Nhật)

6, Đan Áo Cho Chồng

Chậm chân dừng bước hỡi thu ơi
Đừng để đông sang giá buốt trời
Ta khóc người sầu nghe não nuột
Tơ chùng phím lạc nỗi buồn khơi

Đông hỡi! Chậm về chút nhé đông
Đợi ta đan áo gửi cho chồng
Năm nay bão lũ hơn năm cũ
Đừng để đò xuôi… nước ngược dòng

Ta vốn vụng về trước đến nay
Thu ơi chậm bước kéo thêm ngày
Đan xong chiếc áo cho người mặc
Chẳng biết bao giờ mới tới tay

Nhưng mà… đợi chiếc áo may xong
Phải đến tàn đông mới tới chồng
Chắc tại nàng Bân xưa lộn kiếp
Thu tàn chưa hết đã đông phong

Tim hồng ta tặng một người thôi
Cho dẫu phong ba phủ trắng trời
Cũng chẳng đổi dời khi cách biệt
Đông ơi chậm bước nhé… giùm tôi
(Hoàng Mai)

7, Buồn Thương

Buồn thương nhớ một mình em đứng đợi
Chiều cô đơn nhung nhớ chợt lên ngôi
Tình đơn côi từ thuở mộng xa vời
Ôm đau xót qua thơ buồn thương nhớ!

Em chẳng muốn tình mình như ga nhỏ
Để lòng buồn than thở buổi chia tay
Sao anh quên ngày tháng mộng tràn đầy
Cho em phải lệ buồn không ngưng chảy!

Lời thơ ai vẫn còn trong áy náy
Giọt tình buồn giăng tím cả không gian
Cho em đây day dứt đến bạt ngàn
Cho kỷ niệm rủ buồn như Thu chết

Em chẳng muốn nói lên lời từ biệt
Khi trong lòng thương nhớ mãi khôn nguôi
Tình yêu ta phải xa thẳm chân trời
Mà em muốn ngàn đời lưu luyến mãi.

Đừng anh ơi!… Xin anh anh đừng tê tái
Dù mai này hai đứa mãi cách xa
Trong tim em hình bóng sẽ không nhòa
Lời yêu dấu trọn đời xin khắc dạ
(Tuyết Trang)

8, Lặng Thầm

Ai thắp giùm tôi ngọn lửa lòng
Để tôi sưởi lại những ngày không
Để tôi ngùi nhớ vầng trăng cũ
Thuở ấy chiều mưa trên bến sông

Người ấy thầm mang một nỗi buồn
Nỗi buồn trăn trở nhớ quê hương
Chạnh lòng thương kiếp người viễn xứ
Đọng chút tình vương ở cuối đường

Người vì chữ hiếu phải sang sông
Một sáng trời trong ửng nắng hồng
Tôi tắt lửa lòng từ dạo ấy
Bao mùa Xuân – Hạ -với Thu – Đông

Thấm thoát mười năm cách biệt nhau
Mười năm mòn mỏi trái tim đau
Vườn hoang thưa nắng tường rêu phủ
Chẳng biết người xưa… nay ở đâu?

Khắc khoải năm canh nuốt lệ thầm
Trong tôi hoài vọng mối tình câm
Nàng thơ từ dạo sầu lên mắt
Tắt tiếng lòng ngân khúc nguyệt cầm
(Hoàng Mai)

9, Thu Không Anh

Anh đi rồi để thu vàng nỗi nhớ
Mỗi chiều qua trăn trở trái tim côi
Lòng nhớ thương dù anh đã xa rồi
Ngẩn ngơ nhìn áng mây trôi tím biếc

Thu đưa anh về phương xa biền biệt
Gót son chờ mỏi mệt biết không anh?
Chiều dần buông phố cũ cũng vắng tanh
Màn đêm xuống sương lạnh lòng thiếu nữ

Trang nhật ký ướt nhòa câu tình tự
Nét bút nghiêng chờ đợi những hư không
Gió thu qua se lạnh cặp má hồng
Tay bỗng run rồi trông chờ nắng đến
(Huỳnh Minh Nhật)

10, Lời Cuối Cho Anh

Trời hôm nay đẹp lắm anh ơi !
Hoa vẫn nở – mai vẫn vàng màu Tết
Em áo lụa đã phai màu trắng bệt
Anh rêu phong chằng chịt lối em về

Hai chúng mình tâm sự kể nhau nghe
Một dĩ vãng, buồn nhạt nhòa tăm tối
Em góp nhặt đau thương đời lặn lội
Cộng thêm thời hoa mộng của ngày xanh

Gửi vào đời biến thành nét tinh anh
Trang giấy trắng em nắn từng nét chữ
Mở lòng ra khắp mọi miền viễn xứ
Hành trang là thi tứ của hồn thơ

Bảy mùa xuân em đơn độc bơ vơ
Và bảy mùa đông anh ngóng chờ giọt nắng
Máu trong tim chưa bao giờ thôi nóng
Nhưng lòng em băng giá mãi khoanh vùng

Chẳng bao giờ ta có thể đi chung
Đường em đi sầu giăng trăm vạn lối
Đường anh bước không thênh thang vời vợi
Nên mình còn khắc khoải những cơn đau
(Hoàng Mai)

11, Chờ Mong

Một người lặng lẽ giữa đêm thâu
Lạnh không cứ đếm những hạt sầu?
Mùa đông mới tới bên đầu ngõ
Mà lòng băng giá đã từ lâu

Một người hiu quạnh, ai thấy không?
Biển người vô vạn cứ ngóng trông
Quạnh quẽ thu qua rồi thu chết
Lòng người vẫn một nỗi chờ mong

Mấy tuổi thu rồi hỡi người ơi?
Người ấy còn mãi ở chân trời
Dư hương xưa ấy: niềm trăn trở
Thu rồi thu nữa: vỡ hồn thơ

Người là ai thế? Tôi gọi anh!
Sao nỡ hững hờ với tuổi xanh?
Anh có nghe không? Xuân đang gọi
Anh có nghe không? Nghe không anh?
(Huỳnh Minh Nhật)

12, Đợi Em

Tôi đợi em khi nắng đã ngả chiều
Lá vàng rơi bên ngõ vắng đìu hiu
Chân cứ bước, niềm cô đơn theo gót
Nặng tâm tư vì nỗi nhớ dâng nhiều

Tôi đợi em trong những tối cô liêu
Áng thơ buồn nghiêng thương nhớ bao nhiêu?
Vầng nguyệt muộn rẽ mây soi tâm sự
Khói thuốc bay vẽ một dáng yêu kiều

Tôi đợi em, chờ em ngày thu tới
Ngõ hồn chờ vẫn vời vợi còn xa
Thu đến rồi nhìn lại hạ cũng qua
Rồi thu nữa, rồi một mùa thu nữa…
(Huỳnh Minh Nhật)

13, Đợi Chờ

Người ấy và tôi một thuở yêu
Trao nhau ân ái biết bao nhiêu
Ngược nước đời chia thành đôi ngả
Ngày ấy từ ly bến sống chiều

Con đò dần khuất trong sương lạnh
Cành lá trôi theo nước xuôi dòng
Tôi về khép kín đời cô quạnh
Hiu hắt canh dài đã mấy đông

Chiều nay lành lạnh gió đông sang
Bến cũ chiều phai nhạt nắng vàng
Đợi chờ tôi chỉ mong người ấy
Có trở về đây nhặt lá tàn

Người ấy chắc là chẳng về đâu
Tôi chờ tôi đợi đẫm dòng châu
Sông buồn hứng trọn dòng dư lệ
Nước cuộn trường giang sóng bạc đầu…
(Hoàng Mai)

14, Vàng Thu

Vàng xơ xác giữa hồn xuân xanh lá
Vàng tả tơi cơn mưa hạ đầu mùa
Vàng ưu sầu ru cành lá đong đưa
Vàng nức nở nhớ người xưa hờ hững

Tôi tìm về độ thu chiều tháng bảy
Sao tim em cất bước chẳng đợi chờ
Và thu hỡi, liệu rằng thu có tuổi?
Lớn dần theo đau đớn với mộng mơ

Mùi khói thuốc quyện vào hương làn tóc
Con phố quen nhớ phố lạ đau lòng
Em quên rồi hay em đang bận khóc
Mà hồi âm chẳng có, kẻ chờ trông!

Vàng thu rồi, bởi lá xào xạc đấy
Ta xốn xang một mùa lá bay ngang
Vàng thu rồi, mùa chia ly trần thế
Em đi rồi, màu lá úa thở than…
(Huỳnh Minh Nhật)

15, Lạc Về Đâu?

Làn tóc em theo gió lạc về đâu?
Để mắt tôi hoen sầu đôi mi khóc
Để thao thức ôm năm canh nhằn nhọc
Vạt áo hồng theo gió lạc về đâu?

Bóng nguyệt gầy soi rọi suốt canh thâu
Gió đêm ru giá buốt những ưu sầu
Ngàn năm nữa! Phải chăng ngàn năm nữa?
Nghiêng nghiêng buồn, nét bút gửi về em

Có những điều những tưởng thật xa xôi
Theo tháng năm ta đã lãng quên rồi
Chợt ký ức lạc đường về lối cũ
Theo đông về êm ái xé lòng tôi

Em về đâu? Lạc về đâu hỡi em?
Chiều ngả bóng khuất dần sau làn tối
Nghe tiếng vọng gót mềm về trên lối
Tôi giật mình, chờ đợi, đợi chờ em…
(Huỳnh Minh Nhật)

16, Nắng Chiều

Có phải mắt em trong chiều biếc
Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng
Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc
Buông chùng tơ liễu giữa thu không

Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương
Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường
Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng
Khe phòng trăn trở một niềm vương

Mùa đến mùa đi mùa lại qua
Thu qua thu lại thu đi xa
Xác xơ cành lá, xơ xác phố
Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà

Bên ấy chiều nay có vui không?
Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng
Nhớ chăng một người thời xa đó?
Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông!
(Huỳnh Minh Nhật)

17, Hạ Nhớ!

Em về không mùa hạ sắp về rồi
Cơn mưa rào tắm hàng cây trước ngõ
Ve khan tiếng u sầu trong làn gió
Chiều nhạt nhòa màu phượng đỏ ngày qua

Hạ năm này không biết có còn xa?
Hoàng hôn rớt bâng khuâng bằng lăng tím
Khói thuốc rơi bờ môi anh ngọt lịm
Ký ức buồn khắc khoải mãi không thôi

Thấm thoắt đưa rồi cũng mấy hè trôi
Người dưng đợi một người dưng không thấy
Hạ dửng dưng đến rồi đi, thế mãi
Bóng người xưa còn hun hút nơi nào

Tình chênh vênh nên lệ mãi tuôn trào
Lối ngày xưa chắc mình anh còn nhớ
Hạ oi bức nặng nề tim ngạt thở
Hay tại lòng cứ mãi đợi chờ em?

Em về không mùa hạ sắp về rồi
Em về không mùa hạ của tôi ơi…!?
(Huỳnh Minh Nhật)

18, Xuân Về Tình Cũ

Ơ kìa tình cũ gặp lại nhau!
Khơi lên gờn gợn giấc mơ đầu
Năm nay nhạt nhòa hơn năm trước
Tím biếc tình yêu đã phai màu

Ơ kìa tình cũ bước qua nhau
Lẳng lặng đong đầy lệ đêm thâu
Trời hỡi tình ơi, sao hờ hững?
Gạn đục xuân tươi buổi sơ đầu

Còn gì lưu luyến để mộng mơ?
Đêm sâu nhung nhớ thuở ban sơ
Tình cũ đi qua cùng người lạ
Trăng khuya lạc bóng ánh xuân mờ!…

Tình đầu, tình cũ hay tình cuối?
Người về nơi ấy có vui không?
Nửa hồn chơ vơ hoài rong ruổi
Một nửa xuân về mãi chờ trông!
(Huỳnh Minh Nhật)

19, Có Lẽ Nào Ta Khóc

Mây hoang tàn hay lòng ta lạnh lẽo
Mà khói buông xé nát cả trời chiều
Nói yêu nhau nhưng lòng em có hiểu
Đã lâu rồi vàng võ một tình yêu

Chà, lạ quá! Có lẽ nào ta khóc!
Khi tim ta câm nín đến lạnh lùng
Nửa hồn ai nơi cuối đường đứng đợi
Đến bây giờ cũng hóa quá mông lung

Vì yêu thương ta trao lời từ tạ
Rồi quay về hóa đá với tâm tư
Vì yêu thương ta nuốt hạt lệ dư
Để hững hờ em đi trong tình mới

Rồi mỗi chiều gió lạc đường mang tới
Mái tóc xưa, ánh mắt tự thuở nào
Ta lại sầu với niềm nỗi hanh hao
Khi yêu đương, sỏi đá rồi cũng khóc!
(Huỳnh Minh Nhật)

20, Tôi Vẫn Đợi

Tôi vẫn thế đợi chờ trong đêm vắng
Phố về khuya lặng lẽ ánh đèn đêm
Nghe lá thu rơi khe khẽ bên thềm
Gió se lạnh nép mình bên vạt áo

Khói thuốc ai làm nguyệt gầy hư ảo
Gợi bóng hình đã trôi lãng nơi nao
Khung cửa sổ hao mòn mong mỏi đợi
Dáng ai quen đêm xuống vẫn hay ngồi

Ánh đèn mờ trong đêm khuya hiu hắt
Tay cô đơn khẽ nhặt chiếc lá rơi
Mắt rưng rưng biết đã quá xa vời
Một tình yêu một đời người thiếu nữ

Anh có vui bên khung trời xứ lạ?
Tôi nào buồn, chỉ là cứ chờ thôi
Tôi vẫn đây vẫn một trái tim đầy
Vẫn tấm lòng trọn lời ta thề hẹn

Trách duyên đời cho tình ta không vẹn
Để lạnh lòng cô nữ độ vào thu
Ngày anh đi trời bão tố âm u
Giờ có về chiều cũng không còn nắng

Nhưng đợi chờ, thì cứ đợi chờ thôi…
(Huỳnh Minh Nhật)

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây