Đà Lạt, một phố núi vô cùng thanh bình và trong trẻo, khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của các thành phố miền xuôi. Những ai đến với mảnh đất này là thích không khí, cảnh vật và con người ở nơi đây, mọi thứ đều gợi lên những nét mộng mơ, thi vị.
Vì thế, Đà Lạt từ lâu đã đi vào thơ ca là Paris phương Đông với ngàn hoa, ngàn thông đầy cảm xúc. Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi tới các bạn chùm thơ tình hay về Đà Lạt mộng mơ và sương mù.
1, Đà Lạt Ơi!
Tác giả: Lê Đức
Đà Lạt nhớ có bao giờ Đà Lạt
Thành phố buồn nay dáng đứng lặng im
Sương nay đâu khói trắng cũng im lìm
Cây thánh giá treo trên nhà thờ đá
Ở đâu đó tôi quay về bản ngã
Tìm cho mình một quá khứ đã xa
Đà Lạt ơi người có nhớ sân ga
Những buổi chuyến Tháp Chàm đoàn tàu cũ
Đi ven núi mà hồn như sắp ngủ
Bánh răng tàu đưa trở lại về đây
Đà Lạt ơi hỏi có nhớ những ngày…
Quán cafe đó tên Tùng thân quen quá
Khi đứng lại sao trong lòng chợt lạ
Chút hương nồng bản nhạc cũ xa xưa
Hay chỉ là một khoảng khắc dư thừa
Mà tôi lấy tôi đem về cất giữ.
Đà Lạt phố làm sao quên được chứ
Có những chiều hóng mát ở Xuân Hương
Bóng cây già tỏa mát cả phố phường
Hồ Than Thở, thác Cam Ly còn đó
Tôi còn nhớ em hay về lối nhỏ
Xe ngựa kìa nay chẳng thấy em đi
Hay tại tôi chẳng hiểu được chút gì
Đà Lạt cũ nay không còn đó nữa.
Tôi đứng đó nghe tơ lòng sắp sửa
Đà Lạt ơi thành phố của ngàn hoa
Một ngày về Đà Lạt mãi không xa
Tôi vẫn nhớ sẽ về thăm Đà Lạt
2, Đà Lạt Một Lần Trăng
(Nguyễn Duy)
Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
ngọn gió nhà ai thấp thoáng ở bên đồi
tiếng móng ngựa gõ ròn trên dốc vắng
nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
Em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng…
3, Đà Lạt Ngày Về
Tác giả: Thiên Ân
Anh sẽ về với Đà Lạt cùng em
Khi những giọt sương đêm còn đỏng đảnh
Khi khói mây bắt đầu gom cơn lạnh
Và những chùm ảo ảnh rơi trên đầu
Anh sẽ về với Đà Lạt in sâu
Hồ Xuân Hương một màu xanh luyến nhớ
Hàng thông reo dập dồn bao hơi thở
Dốc quanh co cắc cớ những tâm tình
Anh sẽ về với Đà Lạt , đôi mình
Ôn kỉ niệm đinh ninh thời xa vắng
Gói hành trang khen ai còn vác nặng?
Tuổi hoa niên im lặng cớ sao đành?
Anh sẽ về với Đà Lạt , ngày xanh
Hồ Than Thở mong manh , Hồ Than Thở
Thác Cam Ly nằm bơ vơ sầu nhớ
Vườn hoa kia vội nở tự kiếp nào?
Anh sẽ về với Đà Lạt rì rào
Muôn ngọn gió thi nhau đòi kể chuyện
Thung Lũng Tình yêu bùi ngùi xao xuyến
Dốc đá hờn ẩn hiện ở đâu đây
Anh sẽ về với Đà Lạt thơ ngây
Mái tóc chấm vai gầy em mười bảy
Thuở ta vô tư ngắt chùm cỏ dại
Lời tỏ tình bay nhảy tận trời cao
4, Đà Lạt Mùa Không Em
(Huỳnh Minh Nhật)
Hoàng hôn vắng lạnh phía chân mây
Cánh nhạn sa đàn chốn nào đây?
Đông đến bơ vơ miền giá lạnh
Tìm nhau mấy thuở được xum vầy!
Anh thích lang thang những nẻo đường
Chiều buồn lặng lẽ ánh tà dương
Khói thuốc bâng khuâng rơi nhung nhớ
Khẽ hát vu vơ nơi phố sương
Đà Lạt mùa này vẫn mưa bay
Đỏ tía hồng phai hương hoa say
Vẫn những đêm trăng nghe mưa đổ
Nhưng chẳng còn em vãng chốn này
Đà Lạt mùa này nhớ dáng em
Nhớ bờ tóc rối ngát hương đềm
Vai gầy, ánh mắt, bàn tay nhỏ
Hồn em có phải quyện vào đêm?
Thôi rồi Đà Lạt đẫm hồn thơ
Ánh đèn phố thị át trăng mơ
Ngàn hoa sao vẫn còn lạt lẽo
Để phố bơ vơ, phố thẫn thờ!
5, Đà Lạt Thu Khúc
Tác giả: Thanh Trắc Nguyễn Văn
Đà Lạt em ơi Đà Lạt mây!
Áo em mây trắng nắng rơi đầy
Mây ở trên cao giờ xuống thấp
Mây chợt lên đồi lững thững bay.
Đà Lạt em ơi Đà Lạt sương!
Sương ướt hoàng hôn, ướt mặt đường
Sương lạnh trong tim, buồn trong mắt
Sương thoảng vai mềm buôn buốt hương…
Đà Lạt em ơi Đà Lạt trăng!
Một bóng tung tăng, một bóng Hằng
Trăng hiện thành đôi hay vỡ nửa
Sao bước ta về mãi giá băng?
Đà Lạt em ơi Đà Lạt mưa!
Mưa như chiều ấy lạnh phố xưa
Ngày xưa anh nói mà không nói
Thương tình hai đứa có như chưa…
6, Từ Những Bờ Hoa Gió Thổi Về
(Trần Nhật Thu)
Tôi bỗng gặp tuổi thơ tôi ở đây
Với bờ hoa quỳ vàng nắng
Con đường âm vang sỏi trắng
Phố trập trùng sau những đồi thông
Nghe xôn xao gió dậy trong lòng
Sương quấn quýt ta về trên phố cũ
Thông đang độ vào mùa đậu quả
Nghe mơ hồ tiếng lá xao
Như trò chơi đuổi bắt ngày nào
Vừa gặp đấy rồi lạ lùng biến mất
Căn gác nhỏ, một lời hẹn trước
Bậc thềm ẩm ướt hoa rơi
Đồi thông cao lững thững mây trôi
Thành phố hiện sau vòm trời ảo ảnh
Dãy Langbian như một vòng tay lớn
Hương ở đâu theo gió thổi về
Con đường quanh co nở rộ tường vi
Sương mỏng mảnh bay qua chiều Đà Lạt
Hoa “đừng quên tôi” tím lối vườn tha thiết
Tùng biếc xanh đứng hát với mây trời
Và nắng chiều, vàng rực, nắng chiều ơi
Cứ tuôn mãi thác vàng trên mái phố
Cứ lấp lánh một câu chuyện cổ
Đã đọc đâu rồi suốt tuổi thơ
Tôi đến đây, giao ước với người xưa
Để được sống trong chiều vàng Đà Lạt
Tóc ai bay ngang trời như tiếng hát
Từ những bờ hoa gió thổi về
7, Đà Lạt Có Em
Tác giả: Hà Nguyên Du
Đường Lên Trăng
quán thiên đường
Môi em ngọt nhuỵ
Thơm vườn thanh xuân
Ong say mật
Cõi vô ngần
Muôn trùng lạc lối…
Trời gần…
Lụy ngạng!!
Mật ngôn
Quặn mỏ
Ngàn vàng…
Ngôi Yêu
Bắc đẩu
Rỡ ràng Thi Ca…
8, Đà Lạt Buồn
(Huỳnh Minh Nhật)
Đường quanh co đến bờ hồ than thở
Bỡ ngỡ lần đầu đến thành phố ngàn hoa
Hoa đó hoa đây, đẹp quá vỡ òa
Ôi Đà Lạt, phố sương mù mơ mộng
Trên sườn đồi cao vút những ngọn thông
Phía bên kia đỏ thắm quả dâu hồng
Ở sau lưng hoa thắm tràn nhựa sống
Trước mắt buồn, hồ Hương mênh mông
Nhưng hỡi ơi!
Lòng rượi buồn cảnh đẹp cũng như không
Sống phiêu du sao vướng nỗi tơ hồng
Người thì đông mà trong lòng trống rỗng
Giống khóc òa mà trong cơn mưa giông
Thôi thì…
Cứ lông bông cho hết ngày “than thở”
Rồi xa mờ những ký ức xa xôi
Mây buồn mây vẫn cứ trôi
Ta buồn ta cứ mình ta một mình
9, Đà Lạt Chưa Xa Đã Nhớ
Tác giả: Phan Thanh Minh
Đà lạt ơi, chưa xa đã nhớ
Mimosa thắp nắng những triền thung
em gói gió bay bay tà áo lụa
xanh đan xanh thông nũng nịu ngàn thông…
Đà Lạt ơi, chưa xa đã nhớ
Cam Ly đau biệt khúc xa người
Thung Lũng vắng tiếng ve buồn nức nở
qua một chuyến đò tiếc một dòng trôi…
Đà Lạt ơi, chưa xa đã nhớ
tóc ai xanh gội nắng chiều đông
chân đi đã khắp miền duyên nợ
vẫn bên em một đóa xuân hồng !
10, Thành Phố Sương Mờ
(Trần Thiên)
Vãng thăm miền đất ngỡ thiên đường
Biệt thự huy hoàng phủ trắng sương
Đỉnh núi thông xanh lồng nắng sớm
Lòng thung điện sáng tỏa đêm trường
Cam ly ngọn thác hòa mây nước
Thiền viện mái chùa quện khói hương
Đà Lạt niềm mơ người viễn xứ
Cảnh quan thơ mộng ngỡ thiên đường
11, Đà Lạt Chớm Đông
Tác giả: Yên Sơn
Mùa đông đã về trên đồi thông lạnh
Nghe núi rừng xào xạc gió vờn cây
Trời rất cao dăm ba cụm mây bay
Bên triền giốc vài cánh hoa tươi thắm
Tôi thích thú, tôi say mê lặng ngắm
Từ đồi cao xuống thung lũng sương mờ
Nắng cao nguyên, vàng, rực rỡ, nên thơ
Ở buổi sáng, một mùa đông Đà Lạt
Tôi lặng ngắm chập chùng thông bát ngát
Vùng núi đồi trùng điệp một màu xanh
Tấm lụa vàng là màu nắng long lanh
Trải rất nhẹ như choàng vai vạn vật
Bỗng nhớ quá những ngày xưa… xa khuất
Cũng nơi đây trong khổ lụy quân trường
Cũng nơi đây cùng điếm cỏ cầu sương
Sinh tử mịt mờ, trăng treo vó ngựa
Rồi khi tàn cuộc binh đao khói lửa
Bạn bè xưa, mỗi đứa một phương trời
Kẻ tù đày, người bỏ xác biển khơi
Dăm ba đứa bạc đầu nơi xứ lạ
Phút hồi tưởng tâm hồn như hóa đá
Tiếng thở dài như tiếng vọng sơn khê
Giọt sương rơi làm nặng trĩu lối về
Về đâu nhỉ, đâu đường xưa lối cũ!
12, Thành Phố Sương Mờ 2
(Vũ Hùng Việt)
Đà Lạt ngàn hoa nở rợp đường
Tinh mơ sáng sớm trắng mù sương
Bên hồ than thở Uyên Ương khóc
Thung lũng tình yêu lắm đoạn trường
Phố thị tưng bừng tràn ngập sắc
Vườn bông rực rỡ tỏa thơm hương
Ghé thăm một lần rồi nhớ mãi
Đà lạt ngàn hoa nở rợp đường
13, Đà Lạt Chờ Em
Tác giả: Gió Phương Nam
Hoa Quỳ vàng rươi nỗi nhớ
sương loang tím những triền đồi
mưa nắng cầm tay xuống phố
mắt chiều ngơ ngác thông rơi
Em nhặt được câu hát cũ
tháng năm đánh rớt bên hồ
khe khẽ làn mây ngái ngủ
chạm hờ Đà Lạt tay mơ
Anh đừng chờ em cuối thác
làm sao nghe tiếng môi thầm
làm sao biết lời cỏ hát
Đồi Cù tình tự đêm trăng
Anh đừng hẹn nơi dốc gió
lời thương lạc lối sao về
không lên sợ Đà Lạt nhớ
lên rồi trắc trở tình quê
14, Đà Lạt Ta Về
(Khuyết danh)
Đà Lạt ta về tìm trái thông
Tìm thông chợt thấy má em hồng !
Má em hồng quá thông không rụng
Rụng xuống hồn ta chút gió dông !
Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ !
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ !
Đà Lạt ta về tìm trái tim
Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm ?
Em nhặt được không thì trao lại
Thương giùm gã ấy mắt lim dim !
15, Đà Lạt
Tác giả: Thiên Lý
Đây cõi Thiên thai một góc trời
Say lòng viễn khách khắp muôn nơi
Dã quỳ rắc thảm giăng đầy lối
Cẩm tú làm khăn, trải đón mời
Vi vút ngàn thông tiếng lá reo
Quanh co đường dốc dưới chân đèo
Rồng bay, rắn lượn trong sương nhạt
Ngất ngưởng lưng trời, vách đá treo
Vằng vặc trăng soi xuống mặt hồ
Mây vờn lay động bóng vi lô
Lao xao cá lội trong làn biếc
Gió nhẹ lăn tăn sóng vỗ bờ
Lầu cổ phơi mình đếm tháng năm
Thi gan thách đố với thăng trầm
Dấu xưa còn vướng tình thu thảo
Lữ Quán Ma Rừng khách viếng thăm (1)
Dòng thác Cam Ly mãi ngóng chờ
Người về lưu lại những vần thơ
Đồi Thông Hai Mộ còn âm hưởng
Lẩn quẩn hồn oan…cận áng thờ
Tiền Viện Trúc Lâm tỏa khói hương
Pongour ru mãi khúc tình trường (2)
Suối Vàng chứng kiến câu thề hẹn (3)
Thung Lũng Tình Yêu nỗi đoạn trường
Đà lạt say lòng khách viễn phương
Đồi Cù in bóng nước Xuân Hương
Hóa công phối cảnh nơi trần thế
Nước biếc non lam đẹp lạ thường
16, Thiên Đường Đà Lạt
(Khuyết danh)
Con nắng nhạt vàng ong trời Đà Lạt
Vần thơ ai bát ngát một cung tình
Hoàng hôn buông ánh điện sáng lung linh
Bao kể khát rùng mình tâm lơi lả
Đêm Đà Lạt tỏa hương thơm khôn tả
Anh tới đây uống cả giọt hồn em
Đắm say rồi ! Ngắm mãi cánh hoa mềm
Tưởng chừng đã say thêm lời thơ vọng
Gió Đà Lạt nhẹ nhàng hương lay động
Dìu dịu ơi! như sống ở cung tiên
Mây bồng bềnh lượn khắp các lũng – triền
Hoa ngũ sắc cánh hiền dâng sương phủ
Lời thơ rót biết bao giờ cho đủ
Nét đậm đà buông rũ cả chân mây
Một lần thôi anh đã đến nơi đây
Tình em đó đong đầy hồn cát sỹ
Trời Đà Lạt của những ngày mộng mị
Gieo lòng người thi vị đậm thiết tha
Mưa bui giăng trên lối vắng mù xa
Thiên đường cõi bao la trời Đà Lạt !
17, Đà Lạt
Tác giả: Ngọc KTS
Ta có hẹn cùng em Đà Lạt phố
Chợt sương buồn rơi thấm trái tim em
Ta quên hẹn hay là em không nhớ
Để đêm về ta mãi mộng bơ vơ.
Em ơi đừng buồn mùa hạ qua
Ta là kẻ đánh cắp trái tim lạ
Đem giấu kín trong tình yêu xứ sở
Ta sẽ trả… Chiều Đà Lạt ấy
I love you more than I can say
Vào ngày em quên tình mộng mơ.
18, Người Về Đà Lạt, Tôi Về Đà Lạt
(Huệ Thu)
Người về Đà Lạt tháng năm
Tôi về Đà Lạt hôm rằm tháng Giêng
Mỗi người đi một đường riêng
Bích Câu kỳ ngộ vô duyên, thôi đành !
Tháng Năm – nắng, núi rừng xanh
Người về chắc đứng lặng nhìn quê xưa ?
Tháng Giêng – đêm có trời mưa
Tôi về nghe lạnh, không ngờ mưa Xuân !
Người về, lòng có bâng khuâng,
Có ai thầm hỏi chuyện gần, chuyện xa
Tôi về, cơn gió bay qua
Tháng Giêng Đà Lạt như là không quen !
Người về có tựa Lâm Viên,
Hay ngồi dưới thác Prenn ngậm ngùi ?
Tôi thì nhìn Cam Ly trôi,
Bóng mây lãng đãng, bước người lang thang …
Tôi, người – ai nhỉ hoang mang,
Năm tàn cuộc chiến cũng tàn mộng mơ
Nếu còn đây những bài thơ
Là cơn nước mắt chỉ chờ chực tuôn !
Ôi Đà Lạt ! Ôi Quê Hương
Về đây chi để thấy buồn rồi xa
Trạng nguyên đỏ những mái nhà
Máu hay lệ hỡi mưa Đà Lạt mưa ?
19, Chiều Thu Đà Lạt
Tác giả: Tuyền Linh
Êm như tiếng sáo tơ tình
Đẹp như cánh phượng đậu trên ngô đồng
Chiều Thu Đà Lạt mênh mông
Vàng ươm sắc nhớ, mây bồng bềnh trôi
Cỏ hoa thơm ngát lưng đồi
Chiều vàng xuống chạm bờ môi thì thầm
Heo may len nhẹ qua song
Cõng câu lục bát ra hong tơ chiều
Hàng thông lóng ngóng liêu xiêu
Nhẹ reo trong gió như điều nhớ ai
Mặt hồ gợn sóng bồng lai
Trăm con chuồn đỏ lượn cài đơm hoa
Nhìn xa…xa tít mù xa
Mây hoàng hôn ửng như là tranh thêu
Rồng bay phượng múa trời chiều
Nhìn thiên nhiên vẽ mà xiêu xiêu lòng
Phố phường dìu dập bóng hồng
Nam thanh nữ tú tay trong tay đùa
Tím, vàng, xanh, đỏ se sua
Những ô dù nhỏ cợt đùa mưa thu
Xa trông đỉnh dốc sương mù
Hình như ai đó đang ru lời tình
Mây bay gió thổi lung linh
Lang Biang đứng có mình có ta
Đà Lạt trăm sắc ngàn hoa
Chiều Thu Đà Lạt như là Bồng Lai
Ai qua chắc sẽ nhớ hoài
Gởi hồn vào chốn Thiên Thai đắm tình
20, Đà Lạt Mơ
(Anh Thi)
Lắng nghe nhịp đập con tim
Lắng nghe từng bước đi tìm tình yêu
Đà lạt ngã bóng xế chiều
Dừng chân chỉ có sương mù đón đưa.
Đêm về đắm đuối trong mơ
Ngàn hoa phủ kín bao giờ từ xưa
Đồi thông ru gió trong mưa
Thác reo trắng xóa lưa thưa núi mờ…
Xuân Hương mặt nước đầy thơ
Tình yêu Than Thở ai ngờ biệt ly
Đồi cù nhớ những bước đi
Cỏ xanh man mác thầm thì miên man
Trăng đêm khi tỏ khi mờ
Tình yêu Đà lạt là tơ lụa đào
Đà lạt ta đến như thơ
Ra đi mãi nhớ khi về phải mơ.
21, Chiều Nay Đà Lạt
Tác giả: Lê Đức
Anh đến với em vào chiều chủ nhật
Một buổi chiều cảnh vật rất say mơ
Với màn sương giăng khói tỏa ảo mờ
Với nắng chiếu lung linh bên bờ suối
Anh đến ở đây say mê cả buổi
Buổi hẹn đầu ai nở bỏ rơi ai
Thoảng gió hương đưa thoảng cánh hoa lài
Tiếng chim hót nghe vang âm rừng núi
Em có thấy giá băng bên cửa sổ
Đông đã về Đà Lạt phố ngàn hoa
Mưa phùn rơi trên mấy đoá hoa già
Anh bước vội trên đường hoa vắng lặng
Người ta viết tình yêu vào âm nhạc
Tôi viết tình mình chất chứa trong thơ
Đôi lúc tình yêu có vạn lần chờ
Nhiều khi hết chất chồng trong thương nhớ
Rồi tôi đến về bên hồ than thở
Nghe tiếng người vọng lại nói thở than
Ai cho tôi bán mảnh ánh trăng tàn
Nghe gió réo hồn ai vừa trở lại
Nhớ kỉ niệm vào đôi lần khờ dại
Đem hận thù tôi cất mãi trong tim
Người ra đi tôi vẫn muốn đi tìm
Đêm thức trắng nghe trăng tàn thổn thức
22, Đà Lạt Mưa Ngâu
(Tuyền Linh)
Hình như ai khóc bên trời ?
Ngưu Lang Chức Nữ một đời nhớ nhau
Ngồi nhìn từng giọt mưa sầu
Em ơi, Đà Lạt gởi đâu buồn này ?
Tháng bảy xa quá tầm tay
Lệ em là giọt Ngâu đầy không gian ?
Tận cùng nỗi nhớ mùa sang
Nghe trong sâu thẳm võ vàng hồn ta
Mưa thấm lạnh… mưa nhạt nhòa
Mưa qua góc phố, mưa òa trong tim
Gõ lên âm sắc không tên
Rung từng cung bậc thấm lên tâm bào
Mưa lắc thắc… mưa lao xao…
Mưa bay lấm tấm mưa vào vực tâm
Nghe tình cột buộc trăm năm
Mà sao lệ vẫn nhỏ thầm đợi nhau ?
Thời gian như đã ngã màu
Tuổi trời chừng cũng qua mau một đời
Ngồi nhìn những hạt mưa rơi
Em ơi, Đà Lạt muôn đời mưa Ngâu ?
23, Chiều Đà Lạt
Tác giả: Dương Viết Cương
Ta về xứ Lạt Đà sương
Chiều nghiêng dốc vắng, mây vương thông ngàn
Dã quỳ hoang hoải miên man
Bằng lăng tím một chiều man mác chiều
24, Chiều Thu Đà Lạt
(Tuyền Linh)
Êm như tiếng sáo tơ tình
Đẹp như cánh phượng đậu trên ngô đồng
Chiều Thu Đà Lạt mênh mông
Vàng ươm sắc nhớ, mây bồng bềnh trôi
Cỏ hoa thơm ngát lưng đồi
Chiều vàng xuống chạm bờ môi thì thầm
Heo may len nhẹ qua song
Cõng câu lục bát ra hong tơ chiều
Hàng thông lóng ngóng liêu xiêu
Nhẹ reo trong gió như điều nhớ ai
Mặt hồ gợn sóng bồng lai
Trăm con chuồn đỏ lượn cài đơm hoa
Nhìn xa… xa tít mù xa
Mây hoàng hôn ửng như là tranh thêu
Rồng bay phượng múa trời chiều
Nhìn thiên nhiên vẽ mà xiêu xiêu lòng
Phố phường dìu dập bóng hồng
Nam thanh nữ tú tay trong tay đùa
Tím, vàng, xanh, đỏ se sua
Những ô dù nhỏ cợt đùa mưa thu
Xa trông đỉnh dốc sương mù
Hình như ai đó đang ru lời tình
Mây bay gió thổi lung linh
Lang Biang đứng có mình có ta
Đà Lạt trăm sắc ngàn hoa
Chiều Thu Đà Lạt như là Bồng Lai
Ai qua chắc sẽ nhớ hoài
Gởi hồn vào chốn Thiên Thai đắm tình
25, Chiều Đà Lạt
Tác giả: Ngọc Thạch
Phố núi chiều giăng nhạt sương mờ
Buồn thu thong thả mấy khách thơ
Hành trang chút gió nâng bầu rượu
Say ngất ngư rồi, rơi mất mơ .
26, Dã Qùy Đà Lạt
(Tuyền Linh)
Sao em không chịu ngủ đông
Thức chi ? Vương sợi tơ lòng thi nhân
Ngó xa rồi lại nhìn gần
Vàng em trải thảm kín chân núi đồi
Nhấp nhô như ngọn sóng dồi
Gió lay động mãi bồi hồi lòng tôi
Em về trải lụa xa xôi
Tôi, Em cút bắt rong chơi dốc tình ?
Tên em, tên thật Dã Quỳ ?
Sắc hoa dịu nhẹ vàng y nắng chiều
Tình em phủ kín lưng đèo
Cho ai qua đó đỡ heo hút buồn
Dưới trời nắng gội mưa tuôn
Vẫn tươi nhan sắc, vẫn luôn thắm tình
Em qua triền lũng Di Linh
Dạo đèo Bảo Lộc, gieo tình Prenn
Dọc theo quốc lộ đi lên
Em về Đà Lạt ghi tên tuổi mình
Những con dốc nhỏ xinh xinh
Em đều hiện diện đượm tình nước non
Một lòng một dạ sắt son
Sân ga Đà Lạt vẫn còn có em
Mù sa Thung Lũng Tình Yêu
Em cười gieo nắng dập dìu giai nhân
Dã Quỳ ơi, xin tri ân !
Muôn ngày Đà Lạt vẫn cần có em !
27, Nghe Mưa Đà Lạt
Tác giả: Trinhcamle
Nghe nói Đà Lạt hôm rày mưa mãi phải không em?
Mưa chồng lên mưa lòng em có chồng lên nỗi nhớ?
Em có đếm bong bóng mưa chợt về chợt vỡ?
Em có thèm nghe hơi thở thoảng qua vai?
Tội làm sao bên bậc cửa đôi hài
Chịu lạnh lẽo nằm nhớ hoài con dốc
Thương hàng thông rũ mình chực khóc
Có ai kia đang xa vắng lối về
Em còn nhớ ngày ấy mưa dầm dề?
Hai đứa dìu nhau ướt thê ướt thảm
Tay rét lạnh nhưng lòng nghe rất ấm
Mắt ướt mưa lại lóng lánh lạ kì
Bây chừ đây xa quá biết nói chi
Trời mưa lạnh xin đừng đi qua cửa
Em nhớ dỗ đôi hài thêm vài bữa
Trời tạnh rồi dạo lại lối tình xưa
28, Nhớ Đà Lạt
Tác giả: Trinhcamle
Lại nhớ lắm rồi…Đà Lạt ơi !
Dáng ai ngày ấy khuất chân đồi
Ngàn hoa dị thảo còn vương vất
Sương trắng đường thông mộng chẳng vơi
Bây chừ Đà Lạt giữa mùa mưa
Đà Nẵng nơi đây nắng lại thừa
Những lối ngày xưa ta đẵm nước
Hỏi người năm củ có về chưa ?
Bên gốc phượng quen có một người
Sắp từng hoa nhỏ để tìm vui
Ta xin sắc tím về nhung nhớ
Thi thoảng bâng quơ nở nụ cười
Lững thững bao chiều mấy dốc cao
Đồi thông quyện gió mãi rì rào
Quẩn quanh trăm lối chân không mỏi
Sợ ngã ba về… phải nói sao ?
Một mai trở lại bến Xuân Hương
Tìm góc ngồi xưa lặng nhớ thương
Khi ấy biết đâu người trở lại
Cùng ta kéo nhẹ tấm màn sương
29, Tạm Biệt Đà Lạt
Tác giả: Trinhcamle
Tạm biệt nhé…xứ ngàn thông
Một mai có lẽ còn mong nhớ nhiều
Chia tay vai ướt mưa chiều
Ta xin giữ lại trăm điều vấn vương
Thôi về nhé…phố ngàn sương
Cho ta gởi lại cung đường đã quen
Hồ Xuân Hương buổi mưa giăng
Ta xin trú vội dưới hiên một nhà
Ta chào nhé…phố ngàn hoa
Lối đi mê hoặc bước qua không đành
Hạt sương sớm điểm long lanh
Hoa tươi sắc giữa trời xanh đón ngày
Chia tay nhé…phố tình say
Lòng ta đã hứa sẽ quay trở về
Trở về nối sợi đê mê
Mà ta vội vã tỉ tê chưa tròn
30, Đà Lạt Ơi
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Ta muốn về Đà Lạt cùng em
Để tìm lại một thời yêu đến thế
Những chiều xuống, ngồi bên hồ Than Thở
Nghe thông reo, mây đan áo mặt hồ
Ta nắm tay nhau qua thung lũng hẹn hò
Cơn gió mát thổi vào lòng Đà Lạt
Ta chẳng muốn về khi con tim ta hát
Về tình yêu Đà Lạt và em
Nơi ngày xưa, hai đứa đến thăm
Thung lũng Tình Yêu, đồi thông Hai Mộ
Đêm hò hẹn, hồ Xuân Hương vẫn nhớ
Đồi Cù nghiêng mây xuống lối đi về
Đà Lạt ơi, đã cho bao say mê
Cho ta được gặp em, để ta thương, ta nhớ
Cho ta nói lời yêu mà vẫn sợ
Em chối từ, em giận bỏ ta đi
Đến bây giờ, bên thềm tháp Cam Ly
Chưa gặp lại em từ mùa mưa năm ấy
Khi anh nắm bàn tay em run rẩy
Mà chia xa, rối rít hẹn ngày về
Thời gian trôi, còn lại một lời thề
Năm tháng cũ nhắc chúng mình trở lại
Đà Lạt đã ru ta thời vụng dại
Trong câu thơ em nhớ viết ta vào…
31, Đà Lạt Trăng Mờ
(Hàn Mặc Tử)
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
32, Chiều Về Đà Lạt
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Đà Lạt ơi tôi đã trở về đây
Chào con phố, hàng cây chiều gọi gió
Lòng thổn thức như buổi đầu gặp gỡ
Nửa muốn đi, nửa muốn đứng lại nhìn.
Phố núi xôn xao nắng ấm thanh bình
Hồ xanh mát dịu dàng trời Đà Lạt
Du khách đến ngẩn ngơ chiều muốn hát
Thung lũng mây bay lấp lánh nắng vàng.
Cơn gió chiều ru mái phố dọc ngang
Lên dốc xuống đèo xôn xao hoa nở
Hoàng hôn rớt êm đềm hồ Than Thở
Đồi thông reo ai đó đợi nhau về.
Tháp Cam Ly du khách đến mải mê
Đồi Hai Mộ kể chuyện tình vời vợi
Tôi muốn đến Hồ Xuân Hương đứng mãi
Ngắm hoàng hôn rơi xuống níu chân người.
Đà Lạt mộng mơ, Đà Lạt yêu ơi
Ai chưa tới hãy về thăm ngay nhé
Đà Lạt đó dễ thương như đứa trẻ
Hé môi cười ta chỉ muốn thơm thôi…
33, Đà Lạt Đêm Sương
(Quách Tấn)
Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
Đứng dựa non sao bờ suối ngọc,
Hồn say dịu dịu mộng êm êm.
Một luồng sương bạc bỗng từ mô
Lẻn cuốn vừng trăng cuốn mặt hồ,
Cuốn cả non sao bờ suối ngọc:
Người lơ lửng đứng giữa hư vô.
– Trời đất tan ra thành thuỷ tinh –
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
34, Thiên Đường Đà Lạt
Tác giả: Hồng Dương
Con nắng nhạt vàng ong trời Đà Lạt
Vần thơ ai bát ngát một cung tình
Hoàng hôn buông ánh điện sáng lung linh
Bao kẻ khát ru mình tâm lơi lả
Đêm Đà Lạt tỏa hương thơm khôn tả
Anh tới đây uống cả giọt hồn em
Đắm đuối rồi ! ngắm mãi cánh hoa mềm
Tưởng chừng đã say thêm lời thơ vọng
Gió Đà Lạt nhẹ nhàng hương lay động
Dìu dịu ơi! như sống ở cung tiên
Mây bồng bềnh lượn khắp các lũng – triền
Hoa ngũ sắc cánh hiền dâng sương phủ
Lời thơ rót biết bao giờ cho đủ
Nét đậm đà buông rủ cả chân mây
Một lần thôi anh đã đến nơi đây
Tình em đó đong đầy hồn cát sỹ
Trời Đà Lạt của những ngày mộng mị
Gieo lòng người thi vị đậm thiết tha
Mưa bui giăng trên lối vắng mù xa
Thiên đường cõi bao la trời Đà Lạt !…
35, Lang Thang Đà Lạt
Tác giả: Thiên Ân
Anh sẽ về với Đà Lạt cùng em
Khi những giọt sương đêm còn đỏng đảnh
Khi khói mây bắt đầu gom cơn lạnh
Và những chùm ảo ảnh rơi trên đầu
Anh sẽ về với Đà Lạt in sâu
Hồ Xuân Hương một màu xanh luyến nhớ
Hàng thông reo dập dồn bao hơi thở
Dốc quanh co cắc cớ những tâm tình
Anh sẽ về với Đà Lạt , đôi mình
Ôn kỉ niệm đinh ninh thời xa vắng
Gói hành trang khen ai còn vác nặng?
Tuổi hoa niên im lặng cớ sao đành?
Anh sẽ về với Đà Lạt , ngày xanh
Hồ Than Thở mong manh , Hồ Than Thở
Thác Cam Ly nằm bơ vơ sầu nhớ
Vườn hoa kia vội nở tự kiếp nào?
Anh sẽ về với Đà Lạt rì rào
Muôn ngọn gió thi nhau đòi kể chuyện
Thung Lũng Tình yêu bùi ngùi xao xuyến
Dốc đá hờn ẩn hiện ở đâu đây
Anh sẽ về với Đà Lạt thơ ngây
Mái tóc chấm vai gầy em mười bảy
Thuở ta vô tư ngắt chùm cỏ dại
Lời tỏ tình bay nhảy tận trời cao
36, Đà Lạt Xưa
Tác giả: Thiên Ân
Đà Lạt xưa nhặt thưa mưa nắng
Những con đường trầm mặc không tên
Người vào sương khói mông mênh
Ngoằn ngoèo đồi dốc chênh vênh tuổi đời
Đà Lạt xưa ai khơi âu yếm ?
Gió ru mây uyển chuyển , du dương
Ai hay cài đặt yêu thương ?
Một chùm cảm xúc bay hương ái tình
Đà Lạt xưa một mình đếm bước
Cõi trần gian xuôi ngược , ngược xuôi
Trộm thương ánh mắt khôn nguôi
Chiều chiều thoáng lạnh chim trời run run
Đà Lạt xưa điểm dừng gieo mộng
Thương em nhiều môi mỏng , má hồng
Đêm sâu chín nhớ , mười mong
Trở nghiêng chiếc bóng sang sông năm nào ?
Đà Lạt xưa dán vào nhật kí
Trang thơ tình du hí reo ca
Thế là , em trốn phong ba
Phố buồn đẫm lệ hồn sa đường trần
Đà Lạt xưa vê vân tà áo
Muôn dỗi hờn chim sáo lẻ bầy
Thông reo , reo réo hồn ai
Thương dùm quá khứ bóng mây ngập ngừng
37, Đà Lạt Trong Trái Tim
Tác giả: Thiên Ân
Đà Lạt , ta về tim khát
Yêu đương mọc rễ bén sâu
Cỏ cây bốn mùa ca hát
Thông reo dạo khúc tình đầu
Đà Lạt thì thầm to nhỏ
Sương rơi đỏng đảnh chân mây
Đôi hài vướng đời thân cỏ
Những vòng tay ấm , vòng tay
Đà Lạt tỏa hương dịu mát
Tóc em vương vấn hồn anh
Tình yêu rảnh rang gieo hạt
Ngày mai cây trái trĩu cành
Đà Lạt một thời lãng mạn
Ru em mấy thuở êm đềm ?
Em vốn dịu dàng , duyên dáng
Ôm eo vùng đất bình yên
Đà Lạt nhìn nghiêng kẽ lá
Trăm năm anh níu áo em
Từ lúc ” Đưa em vào hạ”
Bốn mùa trời đất cuồng ghen
Đà Lạt con đường lạc lối
Đôi ta sóng sánh đi về
Nụ hôn nhẹ nhàng bối rối
Đậm đà in nét chân quê