Hình ảnh chiếc lá mỏng manh trên cây và rơi rụng là nguồn cảm hứng không kể xiết của rất nhiều thi nhân từ xưa đến nay, cũng từ đó mà rất nhiều áng thơ tình buồn và thơ tình lãng mạn đã ra đời với vô ngần cảm xúc. Đó có thể là nỗi buồn chia xa, nỗi buồn tiễn biệt, hay đó cũng có thể là những áng thơ tình viết về cái hồn buồn bã của mùa thu, mùa xuân,… Những bài thơ về lá không hề giới hạn cho một điều gì hay một người nào, mỗi nỗi buồn nào hay một niềm vui nào. Nhưng có lẽ, đa số những bài thơ về lá là những bài thơ tự tình buồn.
Và sau đây, mời các bạn xem qua chùm thơ hay viết về về chiếc lá, đặc biệt, trong chùm thơ này có sự góp mặt của bài thơ “lá diêu bông” của Hoàng Cầm, bài thơ tình bất tử hãy còn sống mãi trong lòng của những người yêu thơ Việt.
1, Lá Diêu Bông
Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
Đồng chiều
Cuống rạ
Chị bảo
Đứa nào tìm được lá diêu bông
Từ nay ta gọi là chồng
Hai ngày em tìm thấy lá
Chị chau mày
Đâu phải lá diêu bông
Mùa đông sau em tìm thấy Lá
Chị lắc đầu
trông nắng vãn bên sông
Ngày cưới chị
Em tìm thấy lá
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim
Chị ba con
Em tìm thấy lá
Xoè tay phủ mặt chị không nhìn
Từ thuở ấy
Em cầm chiếc lá
đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi
Diêu bông hời…
…ới diêu bông…!
(Hoàng Cầm)
2, Lá Thu Rơi
Người ấy xa tôi đã lâu rồi
Một mùa thu nữa lại đang trôi
Chiều về phố cũ nghe hoang vắng
Cũng mấy thu rồi – quên đi thôi
Chiều tàn khói thuốc tựa sương đêm
Lá cứ rơi hoài nhớ thương thêm
Tình yêu đâu đó trong chiếc lá
Cho ai gom nhặt ở bên thềm
Và yêu thương nào vương mùa thu?
Khi ngõ quen xưa lá rơi đầy
Mùa thu lá rụng, vì sao vậy
Sao lá hững hờ rơi nơi đây…
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Chiếc Lá Thu Phai
Tác giả: Thoa Diệu
Chiều nắng tắt vệt buồn dài thăm thẳm
Sầu giăng giăng như cái rét chiều đông
Hoàng hôn trốn để đêm rơi chầm chậm
Nhớ nhung tràn… treo lơ lững tầng không
Nắng hoàng hôn, mang hình một chiếc lá
Soi nhẹ hồn đầy những vết thương xưa
Tuổi thơ ngây …. từng ngày trôi nhiệt ngã
Sầu đan dầy….bởi…mối tình đan thưa
Em vẫn đợi bóng thuyền nơi bến vắng,
Nuốt lệ lòng… tràn úa cả tâm linh
Ở phương xa ….anh có nghe gió quặng
Là vần thơ em rót tự tim mình..!
4, Chiếc Lá Tương Tư
Tác giả: NuocMatMuaThu
Lìa cành lá vẫn nhớ thương cây
Ấp ủ tình ai năm tháng dài
Chẳng mặc trời mang giông bão tố
Yêu còn vẫn giữ chữa hề thay
Mưa đổ xuống trần mưa khóc ai
Mưa rơi trên những đoạn đường dài
Không anh bỗng thấy đời vô nghĩa
Thổn thức lòng em mắt lệ cay
Rồi buồn cứ ngỡ cả trần gian
Cảnh đẹp chung quanh chợt úa tàn
Nắng núp trong mây trời chẳng sáng
Đêm về gió thổi khóc tình tan
Không anh bỗng thấy dạ mình sầu
Giấy trắng thơ tình đẫm giọt châu
Nắn nót mà sao lời chữa trọn
Nên còn thức suốt cả đêm thâu??
5, Chiếc Lá Và Em
Tác giả: Cohoang Tinhbuon
Đời chiếc lá…như ta nào có khác
Cũng đớn đau tan nát đến rụng rời
Năm tháng dài rồi gió cũng cuốn rơi
Tình vẫn thế! Một thời rồi chia biệt.
Thuở còn yêu lắm thiết tha da diết
Mỗi chiều về tay siết lấy vòng lưng
Gió cứ đưa lơ lửng chẳng muốn ngừng
Mừng hạnh phúc lá rưng rưng đã khóc.
Thu rớt xuống làm lá rơi ngang dọc
Trút trái ngang lên góc nhỏ chữ tình
Lá đứng buồn lặng lẽ chỉ lặng thinh
Rồi chẳng dám ôm bình minh ca hát.
Đường vào yêu cũng dạt dào chua chát
Lắm đắng cay nên phận bạc…gánh sầu
Nhớ nhung rồi…dù dâu bể thương đau
Thì trọn kiếp một màu…không thay đổi!
6, Chiếc Lá Chiều Mưa
Tác giả: Viễn Du
Từ nơi đâu lạc về…cơn mưa lạ
Ướt lòng em , ướt đẫm mắt mi hờn
Anh nơi đâu bỏ mình em lạnh giá …
Đôi vai gầy run rẩy giữa chiều đông …?
Kìa chiếc lá co ro bên thềm vắng
Em vội vàng nhặt lấy , áp vào tim
Lá ơi lá ! có nghe không … đều đặn …
Nhịp tim còn khe khẽ gọi tên anh…?
Lá nhìn em phiến mỉm cười mệt mỏi :
“Cuộc đời này vui thoáng chốc, thế thôi …
Như chiếc lá chỉ xanh rờn một đỗi
Chừng thu đi …lá khô héo …cả đời…”
Mặc gió …mưa ….thấm lòng em từng chút
Bóng liêu xiêu …em bước giữa mưa chiều
Lá ngủ đi ! bờ ngực em ủ ấm
Quên tủi hờn cho một kiếp phù sinh …
Mưa buồn không …sao từng cơn thổn thức
Lá buồn không …sao héo úa khô cằn
Em buồn không …khi tình đầu đi mất
Anh buồn không …khi xa cách nghìn trùng …?
Mưa vẫn rơi đều …hoà cái lạnh mùa đông
Em vẫn bước từng bước chân chầm chậm
Lá vẫn nằm im trong lòng em …say giấc…
Xin vơi dần …từng chút …nỗi đau chung
7, Chiếc Lá Chiều Thu
Tác giả: Huỳnh Ngọc Anh Kiệt
Biển xanh xanh thẫm một màu
Chiều thu sóng biển rì rào gió mưa
Cảnh vật hoang vắng lưa thưa
Hải âu mỏi cánh trong mưa tìm bầy
Hàng dương gió giật lất lây
Nắng chiều dần tắt cỏ cây rưng sầu
Mặt trời lặn hụp biển sâu
Chuông chùa văng vẳng lòng sầu vô biên
Đường trần vạn nẻo ưu phiền
Xoay vòng duyên nghiệp đảo điên một đời
Rời cành lặng lẽ lá rơi
Xuôi theo quy luật cuộc đời nổi trôi
Lá non nối tiếp đâm chồi
Đông sang xuân đến cho đời xanh tươi
Cho nhân gian rộn tiếng cười
Cho cây trĩu quả cho đời thêm hoa
8, Chiếc Lá Cho Em
Tác giả: Hồng Dương
Xin lót lá khi đêm về bóng ngã
Sợi sương chiều mát cả những ánh trăng..
Trên đỉnh cao mây trải thảm hoa ngàn
Cho sầu rớt địa đàng buồn lạnh tím .
Mành xanh lá in vào màu mắt lịm
Thả khoang lòng môi mím chặt vào môi…
Biệt sầu đi vào dĩ vãng xa xôi
Quên đi hết kiếp đời buồn xa xót…
Em hãy ngủ cho dòng mơ dịu ngọt
Thả nỗi niềm xưa trót dại lòng xanh
Trách chi đời se chỉ sợi mong manh
Duyên tơ thắm giăng mành theo kỳ ảo
Xin đan lá xanh non thành cánh áo
Cho em mang đi dạo dưới trăng vàng
Đêm lãng du vào bến mộng ngỡ ngàng
Cho hương sắc nữ hoàng em tới đỉnh….
9, Chiếc Lá Cuối Cùng
Tác giả: RĐinh
Tiết trời đã trở sang đông
Và rồi chiếc lá cuối cùng đã rơi
Heo may lạnh thấu đất trời
Hoa tuyết trắng xóa bay rơi ngập đường
Hàng cây vất vưởng trơ xương
Đón từng cơn gió dậm trường tạt qua
Có nguời lữ khách phương xa
Đông phong thổi… nỗi nhớ nhà lại dâng
Chỉ là cơn gió bâng khuâng
Mà đem cả nỗi băn khoăn cho người
Nhìn làn hoa tuyết rơi rơi
Thấm lòng lại nhớ nỗi đời tha phương
Mãnh tình gởi lại quê hương
Bước chân lưu lạc mãi vương quê người
Dăm ngàn cách trở trùng khơi
Lòng còn ghi lại khoảng đời quê xa
Đường đời dầu giãi nắng mưa.
Mà sao những kỷ niệm xưa… chẳng nhòa!
10, Chiếc Lá Cuối Thu
Tác giả: Dũng Lê Ngọc
Như từng nỗi suy tư bên ô cửa
Theo gió bay lang thang khắp chợ trời
Chiều thu cuối lá buồn xoa ngực biển
Khô khốc hồn vay mượn chữ đầy vơi
Lá câm lặng nổi trôi cùng chân sóng
Lá về đâu để giấu mọi ưu phiền
Lá ơ thờ chưa quên miền băng giá
Lá bùi ngùi vớt vát cảnh hồn nhiên
Sóng vô tình xô thân vào mỏm đá
Lá hoang mang tắt thở giữa cát vàng
Lá nằm im nằm im không quằn quại
Muốn về nhà khi xác đã tàn hoang
Mùa xuân này lá đầu thai vào đất
Làm mầm non nhu nhú đón cầu vồng
Lá ơi lá không gian gân guốc rộng
Đau đớn rồi cũng dừng lại ở khoảng không.
11, Chiếc Lá Cuối Trời
Tác giả: Huỳnh Ngọc Anh Kiệt
Chiếc lá thu cuối trời bay theo gió
Tình chúng mình giông tố cuốn bay đi
Kiếp người thử hỏi được gì ?
Ngoại trừ khổ não sầu bi trong lòng !
Ai vui êm ấm đêm đông ?
Ai buồn thao thức đắng lòng lệ rơi ?
Một người đau đớn rã rời !
Một người nuốt lệ vui cười bên ai ?
Yêu là chuốc lấy chua cay !
Để rồi trắc trở đắng cay xé lòng !
Hão huyền giá rét đêm đông !
Ai chờ ai đợi ai lòng nát tan ?
Tình buồn lỗi nhịp cung đàn !
Đớn đau chia cắt vương mang một đời …
Cuối thu chiếc lá tả tơi
Gió đông giá buốt vội rời cành bay …
12, Chiếc Lá Đầu Tiên
Tác giả: Hoàng Nhuận Cầm
Em thấy không – tất cả đã qua rồi
Trong hơi thở, và thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm say mê
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi bờ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo thức
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bấy nhiêu
Khúc hát đầu tiên xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy”
Mười đấy chứ, nhìn xem trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa nở, rồi mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chia tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường, chiếc lá buổi đầu tiên.
12, Chiếc Lá Đi Hoang
Tác giả: Yenha
Hỡi chiếc lá thu tàn
Có tiếc chuyện trần gian
Những hĩ, nộ, ái, ố
Những vui, buồn, sướng, khổ
Họp để rồi ly tan !
Tình nhẹ như chiếc lá
Ôi ! Chiếc lá thu tàn
Ước mơ còn dang dỡ
Vật vờ theo năm tháng
Đến cuối đời đi hoang!
13, Chiếc Lá Đời
Tác giả: Vivi
Bể đời ôm chiếc lá khô
Mang đi muôn nẻo hư vô bến bờ
Sóng tình gối chiếc ngủ mơ
Giữa dòng nước đỏ, bạc phơ mái đầu
Hẳn rõ ràng, đáy bể sâu
Chôn đầy những lá, xanh mầu mầm non
Còn đâu hình bóng môi son
Thuở nào lưu dấu mỏi mòn gió xuân
Chiếc lá khô, rẽ một thân
Cô đơn cỡi ngọn sóng thần hoàng hôn
Lắm cơn giông bão dập dồn
Trút lên thân lá vùi chôn bể đời!
14, Chiếc Lá Hư Không
Tác giả: Văn Liêm
Sức lực giờ đã hư hao
Xin làm chiếc lá thả vào hư không
Bón cho đất mẹ ươm mầm
Cây lên xanh tốt thoả lòng ước mong…
15, Chiếc Lá Kỷ Niệm
Tác giả: Đặng Xuân Linh
Bông sứ em trồng buổi khó nguôi
Chắc giờ nẩy lá nhuộm xanh tươi
Quanh năm bông nở vàng pha trắng
Đứng góc sân nhà đợi mãi thôi
Hoa chờ vương trỗ ngóng em về
Năm tháng, xuân thu… với cảnh hè
Màu hoa vẫn đượm phơi mưa nắng
Trong xóm nghèo, thường ngắm nhụy hoa
Cây sứ em trồng một buổi chiều
Chị mua trong chậu nhánh lêu khêu
Em đào cái hố trồng nơi đó
Em ngắm vui mừng, chị cũng vui
Khi em đi, chị ngắm nhìn hoài
Bên cạnh cành hoa cũng đọng lay
Để tưởng về em, vơi nỗi nhớ
Em còn giữ chiếc lá màu phai
Ngày đi chị lặt trao em đó
Cây tiễn người đi biếc lối nầy
Lất phất ngọn bông như tiếng thở
Tựa là muốn nói biệt chia tay
Em đã đi rồi nguồn mến tiếc
Đứng nhìn sừng sững vịn cành cây
Em trồng kỷ niệm luôn luôn vẫn
Nhuộm đóa xum xuê, lá ngập đầy
Em về nhìn thấy cây tươi tốt
Thương chị vì em vẫn thiết tha
Không để úa vàng hoa sứ trắng
Chăm nom yêu tựa đứa em xa
16, Chiếc Lá Lìa Cành
Tác giả: Yên Dạ Thảo
Mỗi độ thu về buồn khắc khoải
Nhớ mẹ hiền lệ mãi tràn tuôn
Biệt ly mẫu tử đoạn trường
Lệ sầu lưu luyến hòa dòng Mê kông
Cha qua đời, cô phòng gối chiếc
Mẹ hẩm hiu trăm việc lo toan
Miếng cơm, manh áo vẹn toàn
Đôi vai trĩu nặng tảo tần nuôi con
Thương mẹ già sớm hôm vất vả
Bao năm trường mệt lã thân gầy
Tóc xanh sớm điểm bạc phai
Đêm tay gát trán, thở dài nhẹ buông …
Lại thêm trẻ tha hương viễn xứ
Bước vào đời bao thứ đắng cay
Ưu phiền chồng chất năm dài
Mẹ như chiếc lá vàng bay lìa cành
Mùa thu mẹ an lành giấc ngủ
Con nữa vòng hoàn vũ khóc thương
Xa xôi cách trở dậm trường
Trầm hương tưởng niệm lệ buồn nhớ nhung.
17, Chiếc Lá Mồ Côi
Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Chiếc lá mồ côi tủi phận mình
Giữa đời hiu quạnh bước chông chênh
Đợi trăng ve vuốt lời an ủi
Chờ gió mơn man tiếng dỗ dành
Biển rộng sông dài mơ chẳng thấy
Non cao núi thẳm mộng không thành
Vấn vương chi để buồn rười rượi
Héo úa thân gầy dáng mỏng manh
18, Chiếc Lá Mong Manh
Tác giả: Kim Phượng
Mong manh chiếc lá trên cành
Tâm, thân yếu tựa chỉ mành treo chuông
Vì đâu vương mãi chẳng buông ?
Một thời phung phí với muôn nghìn sầu
Lửa lòng lá tắt từ lâu !
Ái tình gieo vết thương sâu khó mờ
Lá tim băng giá hững hờ
Tựa hồ sỏi đá trơ trơ chữ tình
Xót xa ai thấu cùng mình
Nỗi niềm chôn giấu, lặng thinh bẽ bàng
Đớn đau nhân thế phũ phàng
Ngắt chi đời lá dở dang, dại rồ
Chán chường lá chẳng điểm tô
Áo hoa son phấn ngây ngô một đời
Trải qua giông bão, tả tơi
Héo khô gắt nắng, rã rời tuổi xuân
Lá rằng dù cảnh trầm luân
Lệ sầu nhăn nếp thâm quần tổn thương
Trở trăn trăn trở đêm trường
Vững lòng tâm hướng thiện lương an lành
Đời em chiếc lá mong manh
Gió lay khẽ nhé, động cành … lá đau
Lá xanh giờ đã úa màu
Sợ cơn giông tố, lá sầu rụng rơi!
19, Chiếc Lá Mùa Thu
Tác giả: Lưu Vĩnh Hạ
Kể từ ngày tháng ta mất nhau
Hai đứa âm thầm một nỗi đau
Lòng cố quên đi sao vẫn nhớ
Những kỷ niệm xưa thuở ban đầu
Đã có nhiều lần tôi hỏi tôi
Vì sao hai đứa phải chia đôi
Tình như chiếc bóng xa xăm quá
Rã rời đuổi bắt em và tôi
Mùa thu năm ấy tôi cố quên
Hình bóng một người ở trong tim
Và vẫn âm thầm tự lừa dối
Để người ta ấy khỏi muộn phiền
Có những buổi chiều nhìn lá rơi
Tay trong tay lại nhớ xa xôi
Người đi bên cạnh sao xa quá
Mà bóng người ta lại bên đời
Tôi đã bao lần phải van xin
Con tim khờ khạo của chính mình
Đừng nên khơi lại màu dĩ vãng
Tình nhé ngủ yên với chính mình
Hai đứa bây giờ xa lạ thôi
Gặp nhau trên phố chỉ bùi ngùi
Em nắm tay chồng sao hờ hững
Có phải dặn lòng phải cố vui
Em sánh vai chồng bước chung đôi
Tôi cùng người ấy một quảng đời
Ái ân lạnh nhạt đeo đẳng mãi
Hai đứa bây giờ…..có ai vui
Thôi đã hết rồi những chất chiu
Vàng sân lá đổ giấc mơ chiều
Thì xin giữ lại cho nhau nhé
Một chút hương thừa thuở vào yêu
Lất phất ngòai trời những hạt mưa
Nghe trong lá cỏ xót xa đưa
Tôi_em hai đứa chôn nỗi nhớ
Như lá vàng thu rụng cuối mùa.
20, Chiếc Lá Mùa Thu
Tác giả: ĐTH Nhã Vy
Nắng nghiêng mình che hàng cây rợp bóng
Gió đong đưa những mảng lá lao xao
Bỗng dìu dịu một nỗi niềm chênh chao
Hình như là – nàng thu đang về tới
Ờ, chiều nay chiếc lá cứ chới với
Bay chẳng tới bến bờ của yêu thương
Nên đỗ lại đợi chờ những giọt sương
Đem chút tình vương ướp nồng hương lá
Ta ngang qua bỗng thương hồn của lá
Một đời ngắn ngủi, ôi! một đời –
Trôi vào cát bụi hư vô xa vời
Ai luyến thương? Ai tiếc nuối? Lá ơi!
21, Chiếc Lá Rơi
Tác giả: Cohoang Tinhbuon
Nhặt chiếc lá bên đường lên viết vội
Rồi thả bay… theo lối…gió đừng rơi
Để thấm nghe phân nửa của cuộc đời
Run rẫy chết chơi vơi theo năm tháng.
Chuyện tình yêu muôn đời đâu giới hạn
Và muốn tim luôn lãng mạn dạt dào
Cứ giữ tình mãi bảo chớ nghiêng chao
Khoảnh khắc nhớ lệ dâng trào khóe mắt.
Em đừng để…cho mặc tình dao cắt
Rồi tim anh…đến quặn thắt từng cơn
Tiếng yêu thương đủ lớn mới dỗi hờn
Tình hụt hẫng…còn đau hơn cái sống.
Anh là bóng trôi bềnh bồng ôm mộng
Lấy tình em…làm lẻ sống…riêng mình
Đứng giữa trời phải câm nín lặng thinh
Nhìn lá rụng…nghe chữ tình…sắp vỡ.
22, Bài Hát Về Năm Chiếc Lá
Tác giả: Dạ Thảo Phương
Hạnh phúc là một chiếc lá
âm thầm nảy lộc đêm đông
Buồn đau là một chiếc lá
rụng trong nhựa ứa mai hồng
Nhớ mong là một chiếc lá
run vô cớ giữa lặng không
Hờn ghen là một chiếc lá
vỡ đã tắt gió trong lòng
lay lắt mãi giữa cành đông
Tình yêu chỉ năm chiếc lá
mà làm thành cả cơn giông.
23, Chiếc Lá Mùa Thu
Tác giả: Thiên Ân
Chiếc lá mùa thu nhấp nhổm rơi
Tình yêu đỏ ở khắp chân trời
Ngày tháng không anh lẻ loi bóng
Em thấy tê lòng xám bờ môi
Chiếc lá mùa thu ai vá may?
Rách rưới bấy lâu cõi đời này
Nằm nghe gió mỏng len hồn lá
Sự vật mơ màng đăm đắm say
Chiếc lá mùa thu buông âm u
Ai còn vớt bóng buổi sương mù?
Tạ từ gối mỏi chân dồn nén
Phiến lá thời gian bỗng lừ đừ
Chiếc lá mùa thu run ý thơ
Anh giạt về đâu chẳng bến bờ?
Mùa thu năm trước ru vào mộng
Ghé xuống đôi môi thật tình cờ
Chiếc lá mùa thu cuốn đi xa
Nắng ở sau lưng cháy thịt da
Vòng tay dĩ vãng vờn sương khói
Ủ dột con tim dạ xót xa.
24, Chiếc Lá Đỏ
Tác giả: ĐTH Nhã Vy
Em mải miết đi tìm chiếc lá đỏ
Thu năm đó anh viết tên chúng mình
Tên hai đứa trên chiếc lá xinh xinh
Chiếc lá đỏ khắc tình mình ngày đó
Vì thu đẹp nên em cũng không nỡ
Để anh buồn khi ngỡ em không yêu
Nhận lời anh cho tình thu phiêu diêu
Tình bay bổng ngọt ngào rồi tình vỡ
Để em lại cho mùa thu dang dở
Sao anh đành buông bỏ những ngày xưa
Cho mùa thu đau nhức những chiều mưa
Em lạc loài bao mùa thu tình lỡ.
25, Cho Tôi Là Chiếc Lá
Tác giả: Vũ Duy Hiển
Cho tôi là chiếc lá
Rơi trên vài em gầy
Từng mùa thu vội vã
Còn một chút này đây
Cho tôi là chiếc lá
Chiều thu rụng tình cờ
Nhẹ rơi lên tóc thả
Chút tình tôi ngu ngơ
Cho tôi là chiếc lá
Nhẹ theo gió heo may
Chạm nhẹ lên màu má
Thẹn chút hồng thơ ngây
Cho tôi là chiếc lá
Rụng đời mình trăm năm
Trên duyên phần nghiệt ngã
Muộn màng tình ăn năn.
26, Bài Thơ Chiếc Lá
Tác giả: Trần Tuấn Ngọc
Em bảo anh:
“Rằng bài thơ đã cũ…”
Chiếc lá buồn
vì ngày tháng trôi nhanh
Thu tàn thu…
chuyện hai đứa không thành
Còn chiếc lá
màu xanh phai đã khác
*
Chiếc lá nhỏ
mùa theo đông rách nát
Vậy mà sao
rướm lệ giữa tim hồng
Chắc tại lần
nhìn chim sáo sang sông
Bài thơ cũ
nhưng nỗi lòng rất đắng
*
Ở đâu đó
trong góc đời tĩnh lặng
Mùa chẳng xanh
khi ngày tháng phai tàn
Có một người…
qua vội chuyến đò ngang
Duyên không phận …
thôi lỡ làng giữ lại
*
Chiếc lá chết
hồn chưa tan có phải
Chờ người xa
nhưng ai hẹn bao giờ!
Có những lời
cũng rướm lệ như thơ
Nên chiếc lá …
đến bây giờ vẫn mới.
27, Chiếc Lá Cô Đơn
Tác giả: Hồng Dương
Một chiếc lá mùa xuân đang xanh biếc
Vẫn đong đưa tha thiết cõi lãng du
Gió vi vu đùa nghịch với sương mù
Say ngả ngớn lời ru hòa bóng lá…
Hoa không nhụy nào hương thơm lan tỏa
Trời vắng sao như áo lụa chưa thêu
Biển không xanh trăng khóc buổi xế chiều
Thương chiếc lá tiêu điều phai màu sắc…
Mi thấm ướt nắng hồng bay xa lắc
Anh nhớ em sương lạc bóng hoàng hôn
Tự dối lòng đêm đến thấy bồn chồn
Đau mang mác vô hồn tình buông lửng…
Ngắm chiếc lá bay đi trong hờ hững
Lá cô đơn minh chứng một mối tình
Sao mong manh lặng lẽ chỉ một mình
Ôi số phận ! lặng thinh ai hiểu được
Chiếc lá rụng trôi nhanh theo dòng nước
Cuốn vào chiều ao ước một giấc mơ
Khẽ giật mình mái tóc bỗng bạc phơ
Mong manh quá bến bờ xa ai đợi…
Chỉ còn lại một niềm đau vời vợi
Gió hát ru buồn tới ngưỡng em ơi !…
Người vô tình đời cũng quá lã lơi
Cô đơn đến tơi bời ôi chiếc lá…
28, Chiếc Lá Cuối Cùng
Tác giả: Đuyên Hồng
Chiếc lá cuối cùng thu cũng vừa phai
Mùa thu sót nắng phơi ngoài cổ tích
Bầu trời ai gió vương làn tóc biếc
Câu thơ buồn thoang thoảng bóng thu qua…
Em ơi em tình chưa kịp thăng hoa
Đã hóa khói xa tít mờ tầm mắt
Đã thành bụi trong chiều vàng khoan nhặt
Đã thành mây trên trời tím bao la…
Chiếc lá rốt cùng đã bay tít thật xa
Theo mộng ảo về miền huyễn xứ
Tình còn lại những gì ngoài câu chữ
Hay hạt mầm trong những nụ thơ hoa…
Chiếc lá cuối cùng cũng đã bỏ ta đi
Buổi thề hẹn tưởng chừng như vừa gặp
Nghe man mác một khoảng trời hiu hắt
Vụt tan dần trong câu ước xa xôi…
Chiếc lá cuối cùng rụng vàng cả hồn tôi…
Tôi rụng cả một thời thơ dại
Thu đã tận, đã tàn! Tôi nhặt vội
Chiếc lá cuối cùng làm hạt giống mùa sau…
29, Chiếc Lá Mùa Đông
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Anh tìm chiếc lá mùa đông
Dư hương một thời xa ngái
Kỷ niệm làm sao quay lại
Mênh mang nỗi nhớ ngập lòng
Anh tìm chiếc lá mùa đông
Con phố nằm im ngủ muộn
Bình minh dường như chẳng muốn
Trở mình đón những tinh khôi
Anh tìm ký ức xa xôi
Mùa đông những ngày xa lắm
Buổi sớm sương mờ mịt thẳm
Trao nhau hơi ấm vòng tay
Anh về góc phố sáng nay
Mùa đông cũng vừa qua đó
Chiếc lá nhẹ bay trong gió
Nhớ vòng tay nhỏ xinh xinh
Ngồi bên góc phố một mình
Bên ly cafê sữa đá
Khói thuốc bay vòng lạ quá
Ngắm từng chiếc lá đơn côi
Bây giờ em đã xa xôi…!
30, Chiếc Lá
Tác giả: Lệ Thu
Ta sinh ra vốn là chiếc lá
Xanh hết mình cho tất cả tháng năm xanh
Lúc tàn úa (ta biết rằng không thể khác)
Dòng nhựa cạn khô và ta sẽ lìa cành
Chiếc lá một ngày kia rơi xuống đất
Bao nắng mưa ủ mục dưới chân người
Ta thanh thản lẩn vào cùng vạn vật
Dâng chút mỡ màu cho sự sống sinh sôi.
31, Chiếc Lá Bàng
Tác giả: Tô Hà
Chiếc lá bàng
Trông đỏ thắm
Lá không rụng
Suốt mùa đông
Đêm gió buốt
Ngày mưa giăng
Cây khắp hàng
Đều trơ trụi
Riêng rực rỡ
Chiếc lá hồng
Ấm mắt nhìn
Người qua lại…
Bỗng sớm dậy
Chim hót vang
Búp trên cành
Đang tách vỏ
Trên bờ cỏ
Bạn thấy không?
Chiếc lá bừng
Như lửa sáng!…
32, Chiếc Lá Buồn Rơi
Tác giả: Thiên Ân
Em bước chân mòn trên lá khô
Ngoài kia , anh nhặt gánh mơ hồ
Điệu sầu lí lắc ăn sâu gốc
Tiếng cọng cỏ hờn chuỗi ngây ngô
Từng giọt đau thương lốm đốm đeo
Bàng bạc màu thơ rơi nhóc nheo
Đếm bóng thời gian trông lặng lẽ
Ai khổ vì ai mộng eo sèo?
Chiếc lá vàng rơi tuổi hoang buồn
Rơm rớm dòng châu cứ trào tuôn
Nức nở ôm trùm thân ngà ngọc
Kỉ niệm cũ càng trôi muôn phương
Cõng nắng sang mùa những thờ ơ
Ném đá vu vơ góc đợi chờ
Bẻ nhánh mùa yêu trông vời vợi
Con đường thưa vắng những giấc mơ
Chiếc lá vàng xưa chưa vướng chân
Gặp gỡ cách xa những nợ nần
Xin trả cho em vần thơ cũ!
Xót xa ngần ấy tuổi bâng khuâng.
33, Con Sâu Và Chiếc Lá Cuối Cùng
Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên
Tôi nghe chiều cùng với gió mơn man
Câu chuyện vãn, gió kể về nhân nghĩa
Câu chuyện ấy khiến lòng tôi thấm thía
Ngẫm cho mình và ngẫm cả cho ai.
Gió kể rằng kia có một cành cây
Lá xanh tốt đón chào bao nắng mới
Bỗng một hôm có có gã sâu đi tới
Xin cành cho mình nương náu đôi ngày
Cây thương tình nên vui vẻ nhận ngay
Mà đâu biết xác thân này sẽ chết
Sâu vô tư cứ đêm ngày mãi miết
Ăn lần mòn đến lá trụi, cành trơ.
Rồi hôm kia nào dễ mấy ai ngờ
Khi cành ấy chỉ còn duy chiếc lá.
Trên trời cao chú chim non hối hả
Mắt vờn quanh tìm kiếm những con mồi.
Sâu run người và hoảng hốt chơi vơi
Cây thương xót nhẹ nhàng nghiêng lá chắn
Chim bay đi, sâu bình an lành lặn
Và vô ơn, ăn cả lá che mình…!!!
Cây nghẹn ngào, dâng mắt lệ làm thinh
Sâu thanh thản quên chút tình tương ái
Trên trời cao… Chú chim kia quay lại.
Gã vô ơn đường đâu nữa… thôi đành!
34, Đời Em Là Chiếc Lá
Tác giả: Ngân Chánh
Em là một chiếc lá rơi
Giữa miền nắng cháy, giữa đời thênh thang
Nắng hong xác lá nhuộm vàng
Gió đưa gió đẩy lang thang giữa giòng
Phận em dầu dãi long đong
Truân chuyên suốt kiếp má hồng khổ đau
Mắt loang tim tím một màu
Ngấn dài châu lệ tuôn trào mắt nâu
Lạc vào giữa bể mưa ngâu
Ạt ào những đám về đâu giọt buồn
Mưa sầu nhân thế mưa tuôn
Em sầu nhân thế em luôn khóc thầm
Đời em biến đổi thăng trầm
Bay bay theo gió xa xăm mịt mờ
Em là chiếc lá bơ vơ
Giữa đời dối trá phỉnh phờ lẫn nhau
Em ơi cố nén thương đau
Dù cho chiếc lá nhạt màu tươi xanh
Tình người dẫu có mỏng manh
Xin em ráng giữ an lành trong tâm./.
35, Đời Người Và Chiếc Lá
Tác giả: Lê Cảnh Tiến
Mảnh lá vàng rơi giữa mặt hồ
Vô tình gặp phải sóng đời xô
Niềm đau bỗng đến từ tâm huyệt
Nỗi khổ vừa ngoi tận đáy mồ
Lại nghĩ gian trần ao nước bẩn
Quay nhìn thế sự mẻ dầu thô
Lòng nhân một bãi lầy hôi hám
Vết lở trầm kha lũ tội đồ ./.
36, Đông Sầu – Chiếc Lá Cuối Cùng
Tác giả: L.t. Quỳnh Hương
Chiếc lá cuối cùng tan tác rơi
Mùa thu đã chết đông sang rồi
Cành khô lạnh giá sầu tay hái
Một đời mơ ước cũng là thôi
Mỗi khắc thời gian một hạt sầu
Suối tình tha thiết chảy về dâu
Đêm thâu thức giấc lòng hiu quạnh
Dạ xót xa nhiều lắm bể dâu
Vi vu gió thổi rung cành trắng
Lòng bỗng bâng khuâng nhớ thật là
Chẳng biết đêm nay người có lạnh
Có nhớ tôi không ở chốn xa
Mây tím một làn thoảng vấn vương
Tim ai réo rắt khúc vô thường
Gió ơi có thổi về đâu đó
Mang giúp mây buồn đi bốn phương.
37, Gởi Em Chiếc Lá Mùa Thu
Tác giả: Nguyên Đỗ
Tên em đẹp tựa bài thơ
Nghe qua hồn thoáng mộng mơ xa vời
Hôm nào em ghé đến chơi
Anh đưa đi dạo khi trời đang thu
Sáng nay bốn phiá sương mù
Rừng cây nằm ngủ gió vù bay sang
Sương tan lá đổi màu vàng
Hồng nâu đỏ tím nhẹ nhàng thanh cao
Bên hồ dương liễu dạt dào
Đong đưa cành lá nao nao trong hồn
Nhớ người con gái thon thon
Hôm qua mới gặp bồn chồn đã mơ
Gởi phương chi ấy bài thơ
Lá phong rực rỡ gió vờ thổi qua
Em cầm lá, nụ cười hoa
Đọc lời anh viết từ xa bay về
Em nghiêng thả mái tóc thề
Gió mang hương tóc bay về bên anh
Mơ màng giọng nói trong lành
Mau tìm em nhé người anh xa vời.
38, Gởi Người Chiếc Lá
Tác giả: Hoàng Định Nam
Thôi em
ngày tháng đã tàn
chân xưa đã mỏi
tay vàng nhánh thu
tình xưa
mặc áo phù du
thì nhung lụa mới
chẳng ru được người
thì thôi
mỉm một nụ cười
gởi theo chiếc lá
vàng rơi cuối đường.
39, Nỗi Buồn Chiếc Lá
Tác giả: Nguyễn Thuyền
Đến chiếc lá cũng buồn sao tim hỡi!
Đứng lẽ loi, chơi vơi giữa cuộc đời
Cây có buồn khi chiếc lá đã rơi
Hay trót nỡ nói lời yêu hoa khác
Âu số kiếp duyên tình luôn rất bạc
Ta xa người khúc nhạc hoá sầu vương
Tiếng ỉ ôi xa tít ở cuối đường
Như tiếng khóc khi tình thương tan vỡ
Từ nay nhé! trăm ngàn năm cách trở
Có thương yêu nhung nhớ cũng chỉ đành
Sẽ quên dần tiếng gọi hỏi em, anh
Ta hết nợ tình mỏng manh tan biến…
40, Lá Xuân Chiều
Tác giả: Nguyễn Bạch Dương
Chiều rất nhạt, dáng riêng em rất đậm
Anh đứng nhìn quên lặng lẽ chiều phai
Có những chiếc lá vàng rơi thật vội
Chờ xuân về đỏng đảnh gọi sương mai
Em chậm rãi đi trong chiều thong thả
Ngày cuối năm mưa lất phất mùa xuân
Chiếc lá rụng sau lưng người quét lá
Em nhặt thầm tìm chút biếc cây xanh!
Em nhặt tìm hun hút gió heo may
Hoa vạn thọ rực vàng sân Thánh Thất
Con cu cườm gọi tết vọng bên sông
Hoa sứ nở trắng hiên chiều sắp tắt
Lá xuân thì lạnh phớt giọng sương non
Em lãng đãng hay là anh lẩm cẩm
Hỏi thăm đường tìm địa chỉ mùa hoa
Quên chiếc lá xuân chiều xanh sắc ẩm.