Hầu như, cảm giác yêu thích một người đến rất tự nhiên và nằm ngoài mọi suy tính của chúng ta. Bỗng một ngày đẹp trời, bạn rung động với ai đó; và bạn bị cuốn vào những cảm xúc xoay quanh người đó đến mức, mối quan tâm của bạn giờ đây gần như chỉ dành cho mỗi người đó. Thì đó gọi là vấn vương. Vấn vương chính là khởi đầu của tình yêu, đây có thể là khởi đầu cho một chuỗi “phản ứng” khác trong tình yêu: vấn vương rồi dẫn đến tiếp cận, tán tỉnh và nếu có một cái kết đẹp thì tình yêu sẽ nảy mầm.
Dĩ nhiên, thi ca là tiếng nói của tâm hồn thì không thể thiếu được cái cảm xúc đặc biệt này. Hãy cùng Chùm Thơ thưởng thức chùm thơ tình về nỗi vấn vương một ai đó khi yêu:
1, Vấn Vương
Tác giả: Lệ Tình
Tháng bảy mưa về gợi nhớ thương
Tim côi thổn thức giữa canh trường
Đêm thu ánh nguyệt khơi niềm nhớ
Để dạ u hoài nỗi vấn vương
Cuộc đời biến đổi tựa như mơ
Cung đàn lỗi nhịp kẻ đôi đường
Thương ai cảm cảnh đời chao đảo
Cố gắng quên rồi vẫn vấn vương
2, Vấn Vương
Tác giả: Văn Đức
Vì cô chửa muốn có chồng
Nên thương cải ngọt vươn ngồng trổ hoa
Thu đã hết, đông gần qua
Kẽo cà kẽo kẹt gần xa gánh gồng
Tôi thương cô, để trong lòng
Cô thương ai, mắt cứ trông xa mờ
Con tằm kén bận ủ tơ
Phải chăng vì kén nên cô chẳng màng?
Hôm qua đám cưới trong làng
Lại cô bạn gái vừa sang bến tình
Tôi nhìn thấy cô lặng thinh
Hồn cô đang thả bồng bềnh chốn nao.
Muốn quen để hỏi để chào
Để khi gặp gỡ để trao nụ cười
Nhưng mà ngại quá đi thôi
Kẻ đây người đấy xa vời biết bao.
Mận ơi mận trót nhớ đào
Vườn hồng cổng kín tường cao khó vào
Bây giờ lòng biết làm sao
Cứ vương vấn lại nghẹn ngào vấn vương.
3, Vấn Vương Kỷ Niệm
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Biết chiều tôi sẽ ghé qua đây
Em ngóng chờ “Ai” tại chỗ nầy
Và nụ hôn đầu vương mắc cỡ
Vội vàng, ngắn ngủn thế mà say!
Làn hương trên má của yêu đương
Phảng phất trong tôi suốt dặm trường
Rồi chuyến xe đời không trở lại
Để niềm vương vấn đọng hàn sương
Em ơi! Lặn lội kiếm thăm anh
Chan chứa trong em, mật sẵn dành
Mà kẻ đang chìm cơn biển sóng
Vô tình, chiếu lệ, bận nhìn ngang!…
Khoảnh khắc hững hờ của thuở xưa
Khiến giờ chạnh nhớ lại “Bài ca”
Ảnh người con gái quen thời ấy
Lởn vởn, hiện ra dưới ráng tà
Tôi chẳng trách gì ở trái tim
Bởi đàn lệch tiếng giữa canh đêm
Chơi vơi điệp khúc không thành nhạc
Sao thể ngân nga, trải mộng hiền
Nhưng ghét cái hình bướm nhởn nhơ
Thong dong thả bước đến vườn mơ
Lướt hàng cây cỏ, vờn hoa lá
Giây phút rời xa, để thẫn thờ…
Khắc khoải tủi hờn hoặc luyến lưu
Khiến em vò võ ngập màu thu
Ngỡ ngàng, nối tiếc duyên trao bạc
Hay nỗi chờ mong hướng mịt mù
Mấy chục năm dài lặng lẽ trôi
Dòng sông, bến nước, một khung trời
Phù vân, lững thững bầu lam khói
Chầm chậm âm thầm tít tận nơi
Tôi vẫn còn đây, bóng lạnh lùng
Sớm chiều thỉnh thoảng ngước không trung
Nhìn mây bàng bạc, nghe hơi gió
Kỷ niệm ngày xanh…Tím mảnh hồn…
4, Đừng Tiếc Vấn Vương
Tác giả: Lệ Tình
Ngập ngừng từng bước sang ngang
Chút buồn cay đắng hoang mang nghẹn ngào
Cuộc tình ta đã bay cao
Chỉ còn kỷ niệm hôm nào trao nhau
Em đi mang trọn nỗi sầu
Đáy lòng chôn mãi tình đau một thời
Ngậm ngùi chi nữa người ơi
Lời yêu giờ tựa mây trời mãi trôi
Tình duyên ta đã qua rồi
Người ơi xin giữ nụ cười ngày xưa
Lòng đau sao tả cho vừa
Như vần thơ khóc đêm mưa thật buồn
Đừng làm nước mắt em tuôn
Đừng khơi kỷ niệm đau buồn trong nhau
Tình ta dẫu có tan mau
Niềm thương nỗi nhớ tim đau vẫn còn
Dẫu tình yêu đó vùi chôn
Nhưng luôn giữ mãi trong lòng nhớ thương
Nắng chiều đừng tiếc vấn vương
Lệ tình em rớt trên đường xe hoa.
5, Vấn Vương
Tác giả: Huỳnh Lâm Phong
Người đâu xinh xắn nhỏ nhắn
Đáng yêu nụ cười tươi tắn dễ thương
Làm anh đêm về vấn vương
Làm sao có thể em thương anh này
Suốt đêm thao thức hao gầy
Chắc đây là kiếp đoạ đầy cho anh
Đêm mong thời gian trôi nhanh
Gặp em một chút là anh vui rồi
6, Vấn Vương
Tác giả: Hoài Nhớ
Màu nhung nhớ dâng lên trông nổi nhớ
Bờ cát vàng sao bạc nắng yêu thương?
Xin vấn vương tình nồng trông hơi thở,
Đón anh về nơi cõi mộng tình si…
Là si thĩ không như bờ cát biển?
Viết vu vơ nhưng ẩn chưa tâm tình!
Còn là cát… loan tà khi biển gọi
Nhưng vỗ về khi sóng lặn ra đi…
Anh đã nói vốn mình là thi sĩ?
Thì xin đừng đánh thức trái tim em?
Để từng đêm em lặng lẽ đêm về
Để lòng mình không bâng khuâng thổn thức…
7 Vấn Vương
Tác giả: Hồng Dương
Sương chưa tan hết liễu đưa cành
Gió động hồ thu mặt nước xanh
Chiều mòn mỏi đợi đêm sâu thẳm
Một bóng trăng xưa chẳng nhạt dần
Đêm thu vời vợi đợi trăng lên
Đêm lặng không nghe ngọn gió rền
Thu sầu lạnh lẽo theo thương nhớ
Để giá tim đơn kề mộng bên…
Một hai tim đập nhịp chưa vơi
Hơi lạnh se hồn dạ rối bời
Thu đi mấy bận mà chưa ngót
Một áng hương xưa vẫn cứ rơi …
8, Tình Còn Vấn Vương !!!
Tác giả: Dang Dat
Chiều nay lòng mãi vấn vương
Nhớ hình bóng cũ còn thương Năm nào ?
Tình Yêu đẹp tựa Trăng Sao
Những lần hò hẹn dạt dào Hương Yêu !
Tình Yêu như những Cánh Diều
Ngày nào hai đứa cùng dìu Cánh Bay
Dù cho Ngọc nát Vàng phai
Tình Yêu Em mãi không thay đổi lòng !
Làm Trai nặng nợ Tang Bồng
” Quê Hương bỏ lại ” ! Non Sông xa rời …
Sau Cơn Binh Biến đổi dời
Tình Ta lạc mất giữa Trời thương đau !
Ra đi Ruột thắt Lòng đau
Không còn chọn lựa ! Con Tàu Viễn Phương
Dù mai một Nắng hai Sương
Lòng Người Lữ Khách vẫn thương một Người !
Thương Em Ánh Mắt Nụ Cười
Nụ Hoa Hàm Tiếu Môi Tươi Phượng Hồng
Yêu Em với cả Tấm Lòng
Tình Người Viễn Xứ thầm mong Ngày về !
Cùng nhau xây lại Tình Quê
Lương Duyên Giai Ngẫu Phu Thê trọn Đời !!!
9, Đôi Mảnh Sầu Vương Vấn
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Bên mảng trắng canh khuya em ngồi đó
Dưới tiết trời nhẹ gió tụ hàn đông
Nhớ nhung xa se sắt cả tấc lòng
Chìm u ẩn giữa dòng sâu tâm tưởng…
Thao thức nghĩ kéo dài như vạn trượng
Cố duỗi tay níu mượn cánh phong ngàn
Mang chút vần non nỉ trải thênh thang
Thầm gửi gấm, để dành cho trở lại…
Anh đã nốc đến cạn cùng men ấy
Thấm say rồi! Nương hỡi! Dấu yêu ơi!
Cũng để chiều, lối ngõ bước chơi vơi
Thêm nhức nhói, ngậm ngùi nghe da diết
Có ai hiểu mối chân tình tha thiết
Mà giờ đây chỉ biết gặp trong mơ
Khúc nhạc lòng gom lại kết thành thơ
Vui khuây khỏa bên bờ sương giá lạnh
Có ai hiểu từng đêm thu quạnh vắng
Mượn phím bàn ngồi nắn nót lời tim
Trao về nhau giữa bốn phía lặng yên
Xoa dịu bớt nỗi niềm rơi lạc nẻo
Có ai hiểu tiếng âm vang trong trẻo
Man mác sầu, thắt thẻo tận tâm can
Gắng vượt qua! Dứt nợ kiếp phù vân
Rồi quay gót, cung đàn xưa nối nhịp
Có ai hiểu mơ màng vào giấc điệp
Dõi nhìn chàng dạ thiếp tái tê đau
Sao chẳng chờ rồi cũng sẽ gặp nhau
Lại tìm kiếm cho vướng vòng nhân thế
Có ai hiểu vì sao bừng ánh loé
Từ thức linh cởi lẹ khối tư duy
Mở con đường khoáng đãng cánh hồn phi
Rồi tái ngộ duyên thề, đan gối mộng…
Nương Tử ơi! Chỉ gặp nhau bằng bóng
Còn xác thì lồng lộng rẽ biên cương
Lai láng tràn lưu luyến quyện ngàn thương
Đành ôm chịu nỗi buồn vương vấn mãi…
10, Vấn Vương Cô Gái Thất Tình
(Huỳnh Minh Nhật)
Ơ kìa cô gái giữa đường câu
Cô đứng mần chi dưới bóng cầu
Ánh mắt vợi sầu rơi buồn bã
Chân buồn cô định bước về đâu?
Trời sắp tối rồi cô hỡi cô
Vớt chi tơ nắng dưới đáy hồ
Gói gém mần chi câu chuyện cũ
Mà để trong lòng dậy sóng xô?
Cô chắc cũng buồn chuyện giống tôi?
Những phút phân ly đã qua rồi
Có phải trong lòng cô đang nhớ
Bây chừ… nơi ấy chắc xa xôi?
Tôi đây kẻ chết đã nửa hồn
Nửa hồn vương vấn nửa môi hôn
Nửa tình tan nát miền tan nát
Một nửa tơi bời tạm dấu chôn
Nếu cô không chê, tôi tiễn về
Ơ kìa cô gái mái tóc thề?
Sao cứ hững hờ, im chẳng nói
Để khuyết nửa vành ánh trăng quê
Sáng nay lại đứng ngó dưới cầu
Cô gái tên sầu đã về đâu?
Chẳng quen chẳng biết sao buồn quá!
Đi rồi, có nhớ cái đường câu?
11, Kẻ Cố Quên – Người Càng Vương Vấn
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Huy
Ngày vui vẻ nơi cười nơi nói
Tối lang thang quanh nẻo cuộc đời
Đều lòng song hướng chẳng rời
Mong thì mong đó mà đời bão giông
Đứt trăm mối tơ duyên – gãy gánh
Từng sợi hồng canh cánh âu lo
Đoạn tâm kia rối như vò
Ruột gan ai nấu ? Cho lòng ai đau ?
Bởi đâu ? Chốn thiên thai ai oán
Một dạ thề sao nỡ tan hoang
Chữ “đôi” lại thấy bẽ bàng
Tình thừa nhân thế, ngẫm càng thêm đau?
12, Linh Hồn Vương Vấn
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Ba năm trước vào đầu xuân nắng ấm
Vườn công viên đoá thắm rợp giăng đầy
Đôi nam nữ, tay nắm chặt bàn tay
Bước lững thững trải dài xem cảnh sắc…
Thỉnh thoảng dừng, nghiêng qua, tình trong mắt
Lúc nhẹ nhàng, thân mật, nỉ non vui
Khi nhéo vai anh, miệng nở nụ cười
Rồi thong thả lại ngồi băng ghế đá
Chuyện xa gần hai bên hoà rôm rả
Êm ả lời dịu mát cõi lòng nhau
Bao dí dỏm, bao cử chỉ ngọt ngào
Như chưa đủ tặng trao ngàn thắm thiết
Từ sâu thẳm trào dâng niềm da diết
Quá là yêu nhưng biết nói gì hơn
Chỉ âm thầm kết tụ đá vàng son
Mong ngày sẽ được cùng chung gối mộng…
Nào hay đâu dưới thênh thang lồng lộng
Cánh thời gian chiếc bóng mãi dần trôi
Xuân mới đó thoáng chốc vụt qua rồi
Hạ lại đến ngợp trời hanh hao nắng
Hết ngày phép, người vương tơ trĩu nặng
Kẻ biên thuỳ canh cánh nhớ nhung “Thương”
Đêm phục kích lặng lẽ hứng màn sương
Có lắm lúc chạnh buồn loang ánh lệ
Vào một chiều vầng dương đang chuyển xế
Buổi cơm nhanh tạm để bụng cho no
Đũa vội vã lùa mau khoảnh khắc giờ
Bỗng đạn pháo dập bờ nơi đóng điểm
Lưng trai trẻ bị ghim vào nhiều miểng
Máu tuôn trào, lạc tiếng, nghẽn hơi sâu
Tiếp theo đó ào ạt địch tràn vào
Từng thây quỵ, ngã nhào trong lửa khói…
Chàng đã chết sau cơn đau nhức nhói
Nẻo lâm sơn một tối thoát vòng vây
Nay linh hồn lởn vởn khắp đó đây
Như vương vấn hình Ai trên cõi thế…
13, Một Đời Vương Vấn…
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Nếu được vài giây phút nữa thôi
Đôi ta tiếp tục chuyện trò vui
Hoặc mai hay mốt mình còn gặp
Có lẽ thời gian chẳng ngậm ngùi!
Khỏi phải cả đời nghẹn vấn vương
Cho màn thu tím phủ trăng đường
Lối mòn lặng lẽ âm thầm bước
Dẫm lá vàng rơi vỡ đoạn trường
Em nào thấu hiểu dãy dòng sông
Cứ trải từng cơn vỗ bập bồng
Một mảnh nan thuyền đang chậm lướt
Vật vờ, lư lắc giữa mênh mông
Bởi thuở năm xưa trước cảnh nghèo
Nhà không kín vách, nẻo đìu hiu
Nhớ ai nhiều lắm nhưng đành chịu
Đợi gió về tung bật cánh diều!
Bất ngờ nhận được bức thư xa
Người của lòng tôi ấp ủ mà
Cũng nét chữ nầy màu mực đó
Sao giờ lại héo rũ hồn hoa…
Lặn lội tìm thăm chỉ có đây
Canh khuya cặm cụi lướt bàn tay
Thả vào giấy trắng thành câu chuyện
Quà tặng mang theo, chút tỏ bày
Để rồi canh cánh quặn con tim
Khi thật là đây đậm dấu huyền
Lại thoáng vô tình đùa nói sắc
Làm cho đứt mối sợi tơ duyên!…
14, Niềm Vương Vấn
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thả gót lang thang dưới bóng tà
Bâng khuâng, vương vấn vọng trời xa
Nghe trong gió cuốn lời ai oán
Thấy giữa mây trôi ánh nhạt nhoà
Trắc trở duyên tình gieo ngấn lệ
Dở dang điệp khúc nghẹn bài ca
Sầu giăng nẻo bước, hồn thui thủi
Lởn vởn tâm tư chuỗi đậm đà…
15, Thôi Đừng Vương Vấn
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Tình cách biệt trôi xa vạn nẻo
Lạc bến tình khô héo sầu đau
Ân tình một thoáng qua mau
Chán chường cay đắng u sầu vấn vương
Duyên lỡ hẹn khóc thương hình bóng
Ươm vào lòng ước mộng chung đôi
Buồn thương một kiếp nổi trôi
Hận tình, tình hận gấp đôi hỡi người
Bên duyên mới người cười hớn hở
Có biết rằng tôi ở lại đây
Mêng mông nỗi nhớ sầu vây
Đắng cay đơn độc chất đầy con tim?
Nghe nhịp thở nổi chìm rất nặng
Trái tim côi im lặng canh dài
Tình đầu chưa thắm đã phai
Đường tình khúc khuỷu chông gai dặm trường
Hồn đọng lại sầu thương vương vấn
Số phận mình lận đận tình duyên
Chăn đơn gối lạnh triền miên
Phòng không lẻ bóng nỗi niềm ai hay?
16, Paris Vương Vấn
Tác giả: LParis em trở lại
Gió nhẹ thoáng hương đưa
Tìm dấu yêu ngày cũ
Bóng hình thuở xa xưa
Sông Seine chiều dạo bước
Niềm nhớ về mênh mông
Paris trời vẫn nắng
Tình anh có còn không …còn không ?
Công viên chiều ghế đá
Sao chẳng thấy anh đâu ?
Mình em với cỏ lá
Buồn thấm tận tim sâu
Lang thang vườn hoa tím
Tím cả một trời mong
Cây cao cành lá thấp
Anh còn nhớ em không ?
Ta một lần gặp gỡ
Lòng thương nhớ trọn đời
Dù tình có lầm lỡ
Vẫn hoài trong tim thôi
Paris thuở em đến
Ta uơm hạt tình hoa
Paris em trở lại
Vương vấn bụi tình xa … tình xa
Paris ơi em đã
Vấn vương nụ tình xa
17, Thôi Đừng Vương Vấn
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Tình cách biệt trôi xa vạn nẻo
Lạc bến tình khô héo sầu đau
Ân tình một thoáng qua mau
Chán chường cay đắng u sầu vấn vương
Duyên lỡ hẹn khóc thương hình bóng
Ươm vào lòng ước mộng chung đôi
Buồn thương một kiếp nổi trôi
Hận tình, tình hận gấp đôi hỡi người
Bên duyên mới người cười hớn hở
Có biết rằng tôi ở lại đây
Mêng mông nỗi nhớ sầu vây
Đắng cay đơn độc chất đầy con tim?
Nghe nhịp thở nổi chìm rất nặng
Trái tim côi im lặng canh dài
Tình đầu chưa thắm đã phai
Đường tình khúc khuỷu chông gai dặm trường
Hồn đọng lại sầu thương vương vấn
Số phận mình lận đận tình duyên
Chăn đơn gối lạnh triền miên
Phòng không lẻ bóng nỗi niềm ai hay?
18, Thu Vương Vấn
Tác giả: L.t. Quỳnh Hương
Thu về đan mộng mơ
Chiều lang thang phố nhỏ
Tóc vờn bay trong gió
Đếm lá úa làm thơ
Thu sang ngập lá vàng
Bên vườn xưa im nắng
Có tình bay vương vấn
Trong gió nhẹ mênh mang
Thu đến đi trong gió
Tóc xưa đã hết thề
Mưa chiều ngập nỗi nhớ
Dấu chân quên đường về
Thu buồn thêm nhung nhớ
Ngày nào ta có nhau
Giờ đây căn gác nhỏ
Mình tôi với nỗi sầu
Thu phai màu úa vàng
Dâng sầu lên mắt biếc
Hoa rũ buồn thương tiếc
Nhụy xưa cũng phai tàn
Thu ray rứt tình yêu
Giết đời tôi vụn vỡ
Dư âm cuộc tình lỡ
Như lá đổ muôn chiều
19, Tình Vương Vấn
Tác giả: Hoài Thanh & YÊU THOÁNG QUA
Anh gặp em trong buổi chiều nắng hạ
Gió gợn buồn gợn cả hồn anh
Lần đầu tiên lòng anh nhiều vương vấn
Tóc thề em như trùng dương gợn sóng.
Mắt em xanh màu biển cả mênh mông
Cho anh đây ngây ngất cả tấm lòng
Dường như con tim đang bở ngỡ
Anh muốn nói yêu em nhưng e ngại.
Muốn cùng em trao đổi những ân tình
Nhưng em hỡi biết chăng mộng chẳng thành
Rồi vội vã ôm nỗi sầu ly biệt
Trùng dương hỡi đón xa vào biển cả.
Kỉ niệm này anh gợp lại thành thơ
Mượn vần thơ giết chết mộng tâm hồn
Rồi bôi xóa mối tình đầu câm lặng
Anh sẽ xoá những gì trong ký ức .
Để được bên em tay nối vòng tay.
Đêm tối đen giữa biển cả tâm hồn.
Anh sẽ nguyện yêu em trọn kiếp.
Ngoài đại dương cơn bão lòng gầm thét.
Xin em yêu hãy nắm lấy tay anh.
Mình vượt qua bao nỗi niềm sâu kín.
Để bình minh lại về trên biển cả
Dưới mái nhà đầm ấm những yêu thương.
20, Tình Vương Vấn
Tác giả: Đông Hòa
Anh sẽ chết trên đồi hoang vắng
Giữa mùa thu dưới ánh sao đêm
Biết tìm đâu dáng hình hạt ngọc
Rửa cho phai giây phút yếu mềm
Là thế ôi ! Cõi người là thế
Những khổ đau ray rứt tình yêu
Biết làm sao khi đời đã hết
Cuộc yêu đành gởi khúc nghê tiêu
Anh sẽ chết như loài hoang điểu
giữa cô đơn dưới cuối đỉnh trời
Chôn mơ ước vào trong tiềm thức
Chờ sương mai rửa vết thương vơi
Rồi dưới trăng khuya bên thềm suối
Vì sao gầy giây phút xót thương
Một kiếp người u tình chưa tắt
Một kiếp đời đầy những vấn vương.
21, Tình Vương Vấn
Tác giả: Minh Tường
Canh tàn nghe trống vắng bơ vơ
Anh thẩn thờ đi giữa cõi mơ
Chỉ thấy đêm đen sầu héo hắt
Và nghe tan nát những mong chờ
Thiên đường nơi ấy giờ hoang vắng
Từng cánh bướm vàng đang lẻ loi
Sỏi đá nghe bàn chân buốt lạnh
Đường quen heo hút bước đơn côi
Quán xưa ngày đó nơi mình gặp
Ngây ngất đam mê buổi hẹn đầu
Trao dấu môi hôn đầy bỡ ngỡ
Môi mềm nghe ướt giọt mưa ngâu…
Sao trời lấp lánh ngàn tia sáng
Tựa mắt em buồn dõi bóng nhau
Ánh mắt bao lần anh đắm đuối
Theo anh vào những giấc mơ sầu.
Em yêu dấu hỡi em nào biết..?
Từ lúc tình xa theo tháng năm
Ôm bóng hình em trong cõi mộng
Nằm nghe hối tiếc rớt âm thầm..!
22, Vương Vấn
Tác giả: Đông Hòa
Em đã quên hay vẫn nhớ người
Tình xa từ thuở nào chia phôi
Lời hẹn cũ bay theo mây gió
Chỉ còn lại giọt lệ tuôn rơi
Em đã mong mỏi được những gì
Hạnh phúc nơi phương ấy xa xôi
Nghìn vạn lời ước mơ từng nói
Cuối cùng đã xa cách nhau rồi
Nhắm mắt linh hồn chìm vực tối
Thấy màn đêm rũ mục đời vay
Thấy biển trần gian ai gào thét
Cuối ngả về miền tục lụy này
Em đã xa giờ đã quá xa
Còn nỗi nhớ vương vấn hồn ta
Trước mùa xuân vọng về kỷ niệm
Nghe vết thương lòng mình nở hoa…
23, Vương Vấn
Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Vẫn còn đề thơ in vết em
vẫn còn thương tiếc vẫn cầu xin
vẫn còn cạn ly đêm thanh ngóng
vẫn còn vết bóng bên đường in
Vẫn còn xa lạc hồn từng đêm
vẫn còn khuất bóng bóng bên thềm
vẫn còn ghi tên hai năm xuống
vẫn còn vương vấn một bóng em
24, Vương Vấn
Tác giả: Bùi Nguyên Phong
Lòng em như bát nước
Khi vơi khi lại đầy
Mới đêm nào sóng sánh
Giờ cạn queo trên tay
Tình yêu như trái cấm.
Chỉ được phép ngắm nhìn.
Anh liều mình cắn thử
Cắn phải trái tim mình
Em đã hết yêu anh .
Đã không còn là vợ
Đã thôi là tình nhân
Vườn hồng đà khép cửa
Buồn lên đôi mắt đỏ.
Nhớ, thương nén vào lòng.
Thời gian qua đánh vụt
Tình thành con số không
Vầng trăng vừa rụng xuống
Bến sông buồn chơi vơi.
Gió thu về hiu hắt
Thê thiết một khoảnh trời.
Đã không cần nhau nữa
Buồn lăn trên đôi mi
Trái tim giờ tan vỡ.
Níu kéo để được gì…
Em một đời mê đắm.
Anh lê bước giang hồ.
Bến sông chiều bơ vơ
Nhớ em lòng muốn khóc
Lạ! Nước mắt đàn ông
cứ âm thầm chảy ngược.
Mà lòng dạ đàn bà
Thì sao anh hiểu được
Anh biết em cũng buồn.
Sang sông lòng ái ngại
Chứ nào phải như anh
Buồn là buồn tê tái…
Trái yêu thương đã chín
Rụng về phương trời xa
Anh ngồi trong quạnh quẽ
Bóng đổ xuống chiều tà..
25, Vương Vấn
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Tình vương vấn mang nhiều nỗi nhớ
Ai đã làm cách trở tình ta
Dù cho bão táp mưa sa
Anh đây vẫn nguyện mặn mà tình em
Trăng rũ bóng buông rèm đợi gió
Tình u sầu biết tỏ cùng ai
Lang thang tình mãi u hoài
Mây bay gió lộng trăng soi bên thềm
Cơn gió thoảng êm đềm thơ mộng
Thổi vờn quanh loang bóng nhạt nhoà
Mang về bao nỗi xót xa
Hoàng hôn nắng tắt la đà bóng mây
Tình quyến rũ người hay có biết
Sương lạnh giăng nuối tiếc nhớ mong
Nhạt nhoà ảo mộng viễn vông
Còn đâu hình bóng ngóng trông đượm buồn
Tim thổn thức lệ tuôn ướt đẫm
Ghép vần thơ ngồi ngắm sao khuya
Phận duyên đôi lứa cách chia
Ai đem ngang trái chia lìa tình ta?
26, Vương Vấn
Tác giả: Thiết Dương
Em ngồi ngắm mãi một dung nhan
Chắc sợ mùa phai sắc cũng tàn
Lướt những dòng thơ anh vội viết
Theo từng nét chữ lệ nhòa tan
Nầy gam phượng đỏ phong tầm mắt
Hỡi vạt mây xa khất bóng ngàn
Trường lớp sớm mai là kỷ niệm
Đường sầu vương nhớ vạn quan san.
27, Vương Vấn
Tác giả: Tuấn Thanh
Anh đợi em nơi tận cùng nỗi nhớ
Hoàng hôn buồn vỡ vụn cuối chân mây
Hồn lang thang run rẩy gió heo may
Tim ngờ nguệch vuốt cung đàn xa lắng
Em bỏ quên trái tim hồng bé bỏng
Đời mênh mang ru lối mộng tình trường
Chút hương rơi hòa quyện với tơ vương
Giăng kín mọi hướng về lối cũ
Gió tình thổi bào mòn miền bão tố
Bước lưu linh nghiêng ngả khúc tiêu sầu
Dương liễu buồn trầm mặc cảnh bể dâu
Bên phố nhỏ nắng về hong ký ức
Thao thức trọn đêm dài thổn thức
Vớt nhớ nhung từ sâu thẳm cô đơn
Em xa khơi cuối góc biển rong buồm
Dòng sông ngủ bên đời vương vấn mãi./.
28, Vương Vấn
Tác giả: HNLC
Trời xứ tuyết ôi mùa đông dài lằm
Chiều phi trường nghe lạnh thấm bờ vai
Ngồi một mình chẳng biết ngóng trông ai
Từng điếu thuốc lụi tàn theo nhịp thở
Mình xa nhau đã ba mùa trăn trở
Tình đang nồng cũng đành vỡ tan thôi
Xa cách nhau mà lòng mãi bồi hồi
Nghe vương vấn một khoảng trời kỷ niệm
Thư cho nhau cũng nét buồn tim tím
Mà hình như lời trách cứ khôn nguôi
Tình héo gầy, hy vọng vẫn dưỡng nuôi
Anh đâu biết , quê nhà em đã có….
Rồi thư đến ( thằng bạn vừa kể rõ )
Lên xe hoa , em chối bỏ cuộc tình
Vương vấn nào cũng đành giữ lặng thinh
Trả em hết những hẹn thề vô nghĩa
Giờ ngồi đây mới thấy lòng thắm thía
Tình xa vời , giữ được chỉ là mơ
Nếu mai này gặp lại chắc làm ngơ
Em chồng cũ , anh bên người yêu mới.
29, Vương Vấn
Tác giả: Viễn Phương
Trời đã thu rồi!-Thu nhớ ai?
Mà nghe trong gió tiếng than dài
Lung linh thu đứng bên trời vắng
Thơ thẩn chiều nay bước lạc loài
Trông nắng vàng thu,nắng úa tàn
Niềm đau ngày cũ vẫn mênh mang
Ô hay!-Thoang thoảng làn hương lạ
Làm khách đa tình thêm nhớ nhung
Phảng phất hương hoa đón gợi mời
Dịu dàng chi bấy dáng hoa ơi!.
Thon thon cành lá xanh biêng biếc
Thấp thoáng bên trời thu lẻ loi
Khách đến từ xa, khách ngẩn ngơ
Vườn thu sương trắng toả hơi mờ
Dáng hoa tươi thắm làm vương vấn
Trở bước giang hồ lữ khách mơ.
30, Vương Vấn Gót Người Đi
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Cánh ngọn vô tình ở nẻo xa
Bất ngờ lướt đến thổi vèo qua
Rung rinh giũ lá ngân xào xạc
Khuấy động không gian buổi ngọc ngà!
Cũng khiến cho tôi tỉnh giấc nồng
Ngó mờ phủ khắp cõi mênh mông
Sắc xanh láng mượt còn đâu nữa
Lốm đốm màu vôi rải trắng vòng
Cảm khái đêm nào dưới gió trăng
Lạc bay vào mộng, nỗi lâng lâng
Để vương vấn mãi người nơi ấy
Bỗng chốc giờ đây chạnh lỡ làng!
Hết rồi chầm chậm quả ngàn yêu
Nhè nhẹ đong đưa những ráng chiều
Điệp khúc cung đàn muôn vạn thuở
Êm đềm, dào dạt thả phiêu diêu
Hết rồi xúc động trào lên mắt
Nhìn thấy vườn xuân đượm sắc màu
Bốn phía ngập tràn thơ với nhạc
Khói tình nghi ngút bốc dâng cao
Tôi đi, gửi tiếng của tim tôi
Thương nhớ về ai thật lắm rồi
Nhưng chẳng thể nào đan mối chỉ
Bởi vì ánh nhạt, lại xa xôi
Em trải “Khúc Buồn” ấy nữa chi
Bận lòng trĩu nặng gót người đi
Thôi thì để sống trong hồn lữ
Ảo ảnh long lanh một ánh thề!
31, Vương Vấn Hình Xưa
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Em ngồi gần sát bên anh
Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời
Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười
Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung
Quả sầu em cất ở trong
Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa
“Của mình” thành vợ người ta
Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau!
Bến mơ, nửa bước tới cầu
Bất ngờ cầu gãy, nghẹn ngào ép tim
Lỡ làng chỉ mối xe duyên
Dòng sông ngược bến, con thuyền đứt dây
Tại người hay tại gió mây
Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ
Hoặc mây trước gió lững lờ
Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa!
Bây giờ vương vấn tình xưa
Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn
Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng
Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay…
Tối rồi! Anh tạm chia tay
Tiễn người ra cửa, dạ ai có buồn?
Mà sao bịn rịn trên đường
Để xe em dắt, ánh sương ửng trào
Em ơi! Da diết biết bao
Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm tư
Trải niềm khuây khỏa vào thơ
Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên!…
32, Vương Vấn Mà Thôi
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Khá xinh xắn ửng hình trên khung ảo
Cánh hồn mơ thả dạo dưới trăng vàng
Niềm giá lạnh nhẹ nhàng đan chiếc áo
Nỉ non lòng đau đáu vọng trời xanh…
Khảy tiếng đàn, âm ngân lời thổn thức
Theo từng giây, từng phút điệp du dương
Dần lay động hàn sương treo lá cỏ
Xuôi canh trường quạnh quẽ thẫn thờ buông
Giọt đã nhểu nhưng làn chưa khô cạn
Vết loang dài dấu thấm hãy còn đây
Một chút nữa gió lay cành chầm chậm
Trả phiến mờ khuya vắng giữa vòng xoay…
Tôi vẫn còn đây đậm đà ý sống
Ngọn lửa còn nóng bỏng hực hừng tim
Còn ấp ủ mộng thuyền xuôi lồng lộng
Còn chập chờn khuấy động bóng thu đêm
Còn cảm xúc nghe em đàn khúc nhạc
Điệu thăng trầm bàng bạc ánh pha lê
Còn khao khát ngập bề treo sóng nước
Còn say sưa xoải bước tắm trăng thề
Nhưng đường của tôi đi giờ nhạt nắng
Khói lam chiều nằng nặng lững lờ trôi
Bao ước vọng một thời đà hụt hẫng
Xót xa nhiều, cay đắng lắm em ơi…!
Chẳng còn chi đầy vơi để dành tặng
Dìu mộng tình đến bến thắm vườn xuân
Đành lặng lẽ bên đường ôm nỗi nghẹn
Vương vấn nầy cuốn quyện gót lang thang…
33, Vương Vấn Tình Đời
Tác giả: Trần Thị Thủy
Đêm khuya chợt tỉnh giấc nồng
Nhớ Anh khắc khoải đợi mong ngày dài
Gió lùa lành lạnh bờ vai
Để tim thổn thức đêm dài đợi trông.
Tình Anh như biển mênh mông
Tình Em như ánh nắng hồng rọi theo
Dù cho cuộc sống còn nghèo
Nhưng tình thắm thiết ta gieo vào lòng !
Đừng cho phai nhạt má hồng
Đừng cho ngày tháng tim hồng giá băng
Tình Em mãi thắm một lòng
Trao Anh tất cả mà không tính gì .
Những lời ong bướm ích chi
Khi tim nó đã khắc ghi bóng Người
Cho dù góc bể chân trời
Bên nhau giữ lại một thời yêu thôi !
Kiếp trước mắc nợ nhau rồi
Kiếp này Anh trả có đôi một đời
Yêu thương say đắm không vơi
Đó là hạnh phúc một đời Em mơ !
Xuân qua buồn cả vần thơ
Đến khi hạ tới giấc mơ Em cười
Có Anh ..hạnh phúc Anh ơi
Dang tay đón lấy cuộc đời Em trao .!
Thiên đường mộng ước hôm nao
Hôm nay tình vẫn ngọt ngào vậy thôi
Lâm châm hút chặt mất rồi
Không ai buông nổi , không rơi cuộc tình!
Bên nhau hé nở nụ tình
Bên nhau hạnh phúc chúng mình nhân đôi
34, Vương Vấn Tình Thơ
Tác giả: TamMuội
Ngoài trời réo rắt ngọn thu phong
Lác đác vàng khơi thắt thẻo lòng
Sa mạc gió luồn giọt tí tách
Mơ hồ ký ức phả tầng không
Tư lự bồi hồi nhẹ lướt qua
Vườn thơ hiu quạnh lạnh trăng ngà
Rêu phong phủ kín, bầu u tịch
Nhện bám sương giăng chuỗi xót xa
Hạnh ngộ kết tình mùa lá bay
Cảnh xưa lối cũ vẫn còn đây
Ngọt ngào tha thiết tình bằng hữu
Xướng họa thi ca vui tháng ngày
Em thùng anh thẹn trải cung mơ
Dã thảo đong đưa, nước lững lờ
Mộc mạc chân tình nhưng đậm nét
Mặn nồng chan chứa dệt vần thơ
Quyến luyến treo mây cuộn cuối trời
Thời gian ấm áp khẽ khàng rơi
Đèn khuya lấp lóe dần tàn lụn
Vội vã lìa cành, hoa tả tơi
Ngậm ngùi ngơ ngẩn mối tình sâu
Vị đắng men cay giấc mộng đầu
Gương vỡ đôi đường đời cách biệt
Hạt buồn rỉ rả nhạt canh thâu
Đêm nay dĩ vãng quấn hồn thương
Dẫu biết đàn buông khúc đoạn trường
Lặng lẽ dáng gầy in gối lạnh
Nghe lòng da diết nỗi niềm vương.
35, Xuân Vương Vấn
Tác giả: Quốc Hưng Nguyên Cao
Mùa xuân mang bao vương vấn
Sao người đi vẫn chưa thấy về ?
Mây bay trôi qua năm tháng
Bóng ai còn đợi mãi đồi quê
Đêm nay là đêm trăng sáng
Ánh lung linh gợi đến câu thề
Tình em thơ ngây trong trắng
Đoá hoa xinh nở dưới ánh trăng
Xuân đây nhớ người xa vắng
Ôm tình xuân mộng ước não nề
Buồn ơi hoa theo con nước
Long lanh vàng chảy mãi lê thê
Lòng xuân là bao âu yếm
Chờ đợi ai quê cũ trở về
Gặp nhau thưở em mười sáu
Tình nghĩa xưa quấn quít đê mê
Ngày xuân mong bao thương mến
Mong niềm yêu hạnh phúc tràn trề
Thương ai một đời lưu luyến
Ánh trăng mơ phủ chiếu sơn khê!
36, Dặt Dìu Réo Rắt Vấn Vương
Tác giả: Trần Minh Hiền
Hạnh phúc như dòng sông nhỏ
Chảy qua tưới mát cánh đồng
Cho đêm vầng trăng sáng tỏ
Lạ lùng ngàn tiếng mênh mông
Hạnh phúc như là giấc mộng
Trôi qua trần thế ảo huyền
Sương khói mơ màng vọng động
Lạc loài xao xác trinh nguyên
Hạnh phúc cũng như lời nguyền
Triệu năm hoá thành ảo ảnh
Đêm nay ngập lời khấn nguyện
Dại khờ cũng chỉ mong manh
Hạnh phúc long lanh chỉ mành
Quấn quanh mặt hồ viễn tưởng
Áng mây lưng trời hiu quạnh
Dặt dìu réo rắt vấn vương
37, Chưa Khỏi Vấn Vương
Tác giả: Nguyễn Sông Tiền
Nhiều khi nghĩ lại chuyện xưa
Cứ thương, cứ nhớ như vừa hôm qua
Em đem thân thể ngọc ngà
Đẹp như hoa nở sang nhà tôi chơi
Tôi đang giở vở học bài
Em ngồi sát cạnh như hai học trò
Mẹ lo, mẹ nói nhỏ to:
“Rơm không nên để cạnh lò lửa than”
Tôi nào biết chuyện hợp tan
Nghĩ là đơn giản chẳng can hệ gì
Gần nhau thôi, có chuyện chi…
Nhưng rồi tôi bỗng mỗi khi vắng nàng
Lòng tôi bối rối ngổn ngang
Tôi không hiểu được rõ ràng tại sao?
Một ngày đong gạo vào bao
Tôi xuôi trường học, em chào, rồi em
Rung lên nức nở bên thềm
Lòng tôi lớp lớp sóng mềm đến chân…
Khi em dạo gót phong trần
Tôi ngồi tôi lệ hoen dần bờ mi…
Ngày em cất bước ra đi
Tôi không được phép nói gì cùng em…
Rồi tôi nhớ sự êm đềm
Trong lời em nói ngọt mềm như ru…
Em như sự tích vọng phu
Tìm tôi, tôi lại cứ vù mất tăm…
Khi em thực đã xa xăm
Bấy giờ, tôi mắt đăm đăm phương trời
Khi em thực đã xa rồi
Tôi ngồi chết lặng giữa trời, giữa đêm
Tôi ngồi cạnh bóng bên thềm
Lòng muôn vàn sóng êm đềm nhớ thương
Lá đời rơi đã nửa đường
Mà chưa qua khỏi vấn vương ban đầu.
38, Áo Trắng Vấn Vương
Tác giả: Thiên Ân
Áo trắng một mùa áo trắng bay
Hồn thơ tuôn chảy suốt đêm ngày
Ơi ngẩn ngơ hoài buông dáng điệu!
Tự tình chi ngọn gió ru mây
Áo trắng tinh khôi nhốt mùa yêu
Hương thơm san sẻ ít rồi nhiều
Nồng nàn ghé vội bờ năm tháng
Đậu xuống vai ngà nét đăm chiêu
Áo trắng cho anh vạn nỗi niềm
Bóng nắng dệt trời muôn ngả nghiêng
Mượt mà làn tóc xây hẹn ước
Ai thích ca bài Lí Chim Quyên?
Áo trắng đa tình mộng tươi non
Mắt em một thuở cứ xoe tròn
Thương rèm mi cong còn vun vén
Lệ ướt trang thơ giậm lá hờn
Áo trắng gieo thương và nhớ về
Lòng bâng khuâng một khúc đam mê
Những lần ngơ ngẩn ôm bóng gió
Rạo rực ngã dài muôn tái tê.
39, Vấn Vương
Tác giả: Thiên Ân
Ngày anh đánh chiếm tim em
Đám mây cuồng ghen giận dữ
Hiện tại , tương lai , quá khứ
Ôm eo cuộc sống êm đềm
Cỏ cây mọc lá , đâm chồi
Hương tóc thơm tho hòa quyện
Bâng khuâng gối đầu xao xuyến
Lá vàng nhúc nhích buông lơi
Giấc trẻ bồi hồi dáng xuân
Vạt áo ngày xưa ai níu?
Lẽ nào quít làm cam chịu ?
Đôi môi một thoáng ngại ngần
Dĩ vãng cuống cuồng vội bay
Mùa thu chân trời tim tím
Con cóc hàm răng đay nghiến
Hốt hoảng qua vùng cỏ may
Chiều tàn đậu kín kẽ tay
Sợi dây thơ ngây quên lãng
Đi ngang dòng sông nước cạn
Ru em hết tuổi miệt mài
Hờn dỗi mọc nhánh yêu thương
Sóng xô hết thời mộng mị
Chiếc lá thời gian thủ thỉ
Tâm hồn cài đặt vấn vương.
40, Tình Hờ Vấn Vương
Tác giả: Lệ Tình
Nhìn vầng trăng khuyết đêm nay
Chợt lòng nuối tiếc đắm say tình đầu
Lời yêu không nói ngàn sau
Người ơi xin hỏi khi nào nói ra
Tình em vẫn mãi thiết tha
Đợi chờ anh mãi tình ta nghẹn ngào
Tình anh vẫn mãi ngọt ngào
Tiếng yêu không nói tình vào vỡ tan
Yêu anh dẫu biết trái ngang
Lòng em vẫn đợi dở dang vẫn chờ
Yêu em sao để em chờ
Tình ta lạc lõng tình hờ trái ngang
Tình ta tựa ánh trăng tàn
Lòng em mãi đợi trái ngang nhạt nhòa
Một mai tình đã cách xa
Người ơi có thấy xót xa tình mình
Ta luôn níu kéo cuộc tình
Vì ta chẳng nói ân tình về đâu
Rồi đây đến tận ngàn sau
Tình ta đau đớn hồn sầu vấn vương