Mùa xuân chắc lẽ là mùa rộn ràng và nhộn nhịp nhất trong năm, nó đẹp ở cái vẻ tươi tắn, mới mẻ chứ không phải buồn bã như mùa thu hay lạnh lẽo và cô đơn như mùa đông. Với vẻ đẹp của riêng mình, mùa xuân đã đi vào những vần thơ như thế nào? Xin mời bạn đọc cùng thưởng thức 60 bài thơ tình mùa xuân hay và cảm xúc nhất được sưu tầm bởi Blog Chùm Thơ
1, Xuân Về
Thơ Chu Minh Khôi
Trời mới ửng lên nắng trạng nguyên
Tiếng chim thả chữ xuống vòm hiên
Tháng giêng khép mắt cười em ấp
Lộc biếc mọc răng khểnh nõn duyên.
Chợ Tết gặp phiên đông thật đông
Đào phai chúm chím khóe môi hồng
Dăm ba thôn nữ về qua ngõ
Cười vỡ khoảng trời ngọc bích trong.
Đã thấy hơi xuân trong gió may
Vương trên mái lá tiễn đông gầy
Nhà ai vừa quét tường vôi trắng
Thỏ thẻ bên thềm hoa cúc lay.
Mòn đợi mưa xuân phơi phới bay
Dáng mơ thôn nữ ngấm men say
Văn nghệ chi đoàn xuân đã hẹn
Em có sang tìm ta tối nay?
2, Phút Giao Mùa
Hỡi khoảnh khắc sang mùa xao xác gió
Phố nghiêng nghiêng mây thẳm những ánh vàng
Đôi khách lạ riêng đường chung ái ngại
Ta chân trần đờ đẫn lối lang thang
Phải buổi gặp thẹn thùng nơi cuối phố,
Gió giao mùa lảng vảng dáng người thương?
Hay một thoáng men sầu vương tới ngưỡng,
Cuốn hư vô thoang thoảng ngã tư đường?
Em có về và xuân có đến không?
Hay em quên quên lãng chốn hoa đồng?
Vô ý gặp một chiều mưa lấm áo
Để bao mùa khắc khoải đứng chờ mong!
Sương phủ tối nguyệt tàn le lói chiếu
Phố giao thoa ướt đẫm dưới đêm mờ
Ta thờ thẫn trong men say vô tận
Chợt nghẹn ngào khói thuốc rớt vào thơ…
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Xuân Ca
Thơ Lê Mỹ Hường
Xuân đang đến, chào xuân đang đến
Khúc xuân ca náo nức rộn ràng
Hoa nở tưng bừng, rạng rỡ nét xuân sang
Trên má thắm, môi hồng người con gái
Xuân đang đến, và xuân sẽ đến
Chim sơn ca vui hót rộn khắp nơi
Cánh én bay chao liệng giữa bầu trời
Nối thương nhớ ở hai đầu đất nước
Xuân hoan ca, lòng ta thêm ao ước
Người người vui, hạnh phúc đến mọi nhà
Nụ cười đẹp như những đoá hoa
Nở bừng sắc trong mùa xuân ấm áp
Xuân đang đến, lòng rộn vang câu hát
Khúc hát xuân tô thắm mãi muôn đời
Trọn ân tình xây mơ ước đẹp tươi
Sum họp, đoàn viên hai miền Nam – Bắc
Xuân đang đến, nghĩa tình thêm đằm thắm
Bức tranh quê, vang vọng khúc khải hoàn
Mùa xuân tới, giở trang sách sang trang
Đẹp vô ngần, khúc ca xuân tươi sáng.
4, Lại Một Chiều Mơ
Chiều thơm như hoa cỏ
Lơ đãng một dòng sông
Em gội đầu bến Hạ
Ta con nước ngược dòng!
Chờ em trong nỗi nhớ
Vành vạnh một tình si
Ta về ngang gió bụi,
Em hững hờ ra đi…
Hoàng hôn nghiêng trong mắt
Nắng lỡ làng trên môi
Người vừa hư vừa thực,
Bên hương say rã rời.
Giêng hai vừa chín tới,
Mùa yêu đã đến rồi…
Sao em còn phiêu lãng
Những phương trời không tôi?
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Nỗi Nhớ Tháng Ba!
Đây giây phút khẽ khàng xuân mọng chín
Phố chuyển mình gọi gió tháng ba sang
Những cánh én chao nghiêng trời lãng mạn
Và ngoài kia hoa nắng đã điệu đàng
Tháng ba đến lòng đêm ôm nỗi nhớ
Ru ngày xưa mùa lá rụng phai tàn
Ngõ lập lờ ánh hoàng hôn trăn trở
Dáng ai gầy chiều bóng đổ miên man
Nắng tháng ba ngập ngừng buông sắc điệp
Khúc du mùa lững thững một niềm mơ
Ta ngủ thiếp bên nửa dòng thơ vỡ
Chợt bâng khuâng một con nắng đợi chờ
Em có về cùng với tháng ba không?
Hay nơi em thu vẫn khóc trong lòng?
Xuân vắng em xuân cũng buồn xơ xác,
Tháng ba về ta cứ ngỡ mùa đông
Hoàng hôn tím luyến thương mờ năm tháng
Người có về không hỡi gió mây ơi!?
Gió không đáp hững hờ trên mái phố
Mây lang thang buồn bã chẳng đưa lời
Chiều nắng đẹp giăng mành hương cỏ biếc
Sao ta nghe có rét cuối chân trời?
Hồn vỡ nát chìm dần theo bóng tối,
Bỏ lại người với giấc mộng xa xôi…
(Huỳnh Minh Nhật)
6, Một Chút Mùa Xuân
Một chút mùa xuân ngời trong nắng
Hẹn gót chân em ở cuối đường
Em có nghiêng nghiêng bờ vai xuống
Để thấy mùa xuân như tóc vương.
Một chút mùa xuân còn đứng đợi
Em có kịp về giữa phố xa
Nhớ nhé mùa xuân ngân tiếng gọi
Ngàn năm em vẫn cứ như là…
Em đến gọi hương nồng trong gió
Một chút mùa xuân rất tinh khôi
Nắng đến bên em rồi ở trọ
Mùa xuân hò hẹn giữa tim người.
(Hy Tấn)
7, Mùa Xuân Và Em
Mùa xuân đến em có là biển rộng
Dạt dào kia đâu dễ hiểu vô cùng
Hay sông nọ êm đềm em lắng sóng
Trút phong trần anh lặn ngụp ung dung
Mùa xuân đến em có mềm như gió
Anh đi đâu mãi líu ríu bên chân
Mùa xuân đến em lại hiền dịu cỏ
Nơi biếc xanh anh ngã xuống yên bình
Mùa xuân đến em có vui như chợ
Anh rảo tìm đôi vạt áo thiên thanh
Đang đói ngấu, hay em là … hàng phở
Mặn, ngọt, chua, cay, anh húp hết, ngon lành
Mùa xuân đến em có gầy như mẹ
Mươi năm ròng thiêm thiếp với chân quê
Thì đã vậy, về làm dâu em nhé
Lòng anh thừa chăn chiếu lẫn đam mê …
Mùa xuân đến em có như tổ quốc
Vừa thủy chung, vừa bất trắc khôn lường
Mùa xuân đến em nhắc anh về đất nước
Bắt đầu bằng lơ đễnh một mùi hương.
(Đào Công Điện)
8, Hạt Giống Mùa Xuân
Hạt giống mùa xuân gieo sắc
Thảnh thơi mảnh đất mỡ màu
Giấc mơ một ngày hái gặt
Đừng là một thoáng chiêm bao!
Hạt giống mùa xuân khỏe khoắn
Đâm chồi, nẩy lộc yêu thương
Gam màu xinh xinh, tươi tắn
Mặt trời chải tóc, soi gương
Hạt giống mùa xuân thức dậy
Một vùng ngan ngát hương hoa
Chân ai về miền cỏ dại?
Giẫm giọt lệ buồn đang qua
Hạt giống mùa xuân nẩy nở
Ta về dòng suối tuổi thơ
Ta về đường xưa tiếng thở
Ru em cho đến bao giờ?
(Thiên Ân)
9, Ngẩn Ngơ
Lễ tình nhân giữa mùa xuân chín
Với giêng hai rét lộc rét đài…
Ta khoác áo rong chiều phố thị
Nghe giá lòng chút lạnh tàn phai
Bỗng mắt như chìm trong mắt biếc
Người bên kia, ta đứng bên này
Hăm chín tết hoa tràn đại lộ
Có hoa nào chuốc được hồn say?
Phố tấp nập, chợ chiều chật chội
Mấy bước chân sao quá xa vời
Đường thì hẹp, người thì quá vội
Hay chạnh lòng lứa lứa đôi đôi?
Rồi ai cũng ngập ngừng cất bước
Ta ngẩn ngơ chỉ đứng vô hồn
Chiều tan giữa đôi bờ cách biệt
Dội xuống đời nắng nhạt hoàng hôn…
(Huỳnh Minh Nhật)
10, Hồn Xuân! Xanh Xao Quá…
Thu than thở, heo may buồn lặng lẽ
Xuân đến rồi? Khe khẽ vẫy chào đông
Ta lạc bước, nơi đâu? Trời gió lộng!
Khói bay bay phơ phất giữa cánh đồng
Hoàng hôn xuống trời mây như òa khóc
Ta lại say với nắng muộn cuối chiều
Ôi ha ha! Sướng run vì đau đớn
Hồn rạn rồi, tim vỡ, mắt cay cay
Cơn gió nào đưa tiếng ai đến đấy?
Trả về đâu cái thuở nặng lòng nhau?
Ta mơ gì ngày cũ cả mai sau
Cành hoa giấy trắng tinh màu tang tóc!
Than ôi! Chết, tình xuân là tình chết
Ta với thu vàng võ thế mà hay
Xơ xác sao? Uống một cuộc tình say
Đợi mùa về, hồn xuân xanh xao quá!…
(Huỳnh Minh Nhật)
11, Xuân Về Tình Cũ
Ơ kìa tình cũ gặp lại nhau!
Khơi lên gờn gợn giấc mơ đầu
Năm nay nhạt nhòa hơn năm trước
Tím biếc tình yêu đã phai màu
Ơ kìa tình cũ bước qua nhau
Lẳng lặng đong đầy lệ đêm thâu
Trời hỡi tình ơi, sao hờ hững?
Gạn đục xuân tươi buổi sơ đầu
Còn gì lưu luyến để mộng mơ?
Đêm sâu nhung nhớ thuở ban sơ
Tình cũ đi qua cùng người lạ
Trăng khuya lạc bóng ánh xuân mờ!…
Tình đầu, tình cũ hay tình cuối?
Người về nơi ấy có vui không?
Nửa hồn chơ vơ hoài rong ruổi
Một nửa xuân về mãi chờ trông!
(Huỳnh Minh Nhật)
12, Mùa Xuân Về Cho Em
Mùa xuân về cho em
Đầy những lời thương mến
Đêm sao trời ước hẹn
Giọt sương hồng gần bên
Mùa xuân rất êm đềm
Mang ơn đời ân sủng
Đợi chờ tình yêu đến
Thắp vàng lòng bao dung
Mùa xuân vẫn ngại ngùng
Vuốt ve ngàn tia nắng
Lá non còn hữu dụng
Vẽ chân trời dung dăng
Mùa xuân xuống đồng bằng
Chở muôn ngàn nhung nhớ
Tiếng đàn ai tĩnh lặng
Đoá mai vàng nên thơ…
(Trần Minh Hiền)
13, Với Những Mùa Xuân
Lạnh nghe gió bạt mưa phùn
Ba mươi năm những mùa xuân có về
Chạnh lòng phảng phất hồn quê
Có người đi nhặt ước thề ngày xưa
Hàng cây lá đổ lưa thưa
Tháng giêng giá rét cũng vừa xuân sang
Tìm đâu những cánh mai vàng
Lặng trong nỗi nhớ tiếng đàn xa xôi
Khép lòng giấc ngủ mà thôi
Ngày mai đi nhặt mặt trời trong mưa
Mùa xuân đã đến rồi chưa
Giật mình hai mắt suốt mùa trũng sâu
Mùa xuân nghiêng lá khô sầu
Nhớ con phố hẹp tìm nhau thuở nào
Tuổi hồng phiến đá xanh xao
Chợt trên tay vỡ niềm đau cuối đời
Mùa xuân khép bóng mây trôi
Vô tri giấy mực có bồi hồi chăng
Nghe về mưa bụi rêu hoang
Đẫm sương bạc nỗi áo vàng mùa xuân
(Lưu Vĩnh Hạ)
14, Ai Níu Mùa Xuân Đấy
Ai níu mùa xuân xuống
Cho tóc ta bồng bềnh
Lòng vẫn đầy khao khát
Tình yêu dường mưa xuân
Tình như thuở mười lăm
Áo ôm vòng eo nhỏ
Thanh khiết vai nõn lụa
Ta dám nào chạm tay
Tình như thuở xa xăm
Khi mắt em khép mở
Đôi môi hồng ngúng nguẩy
Nụ hôn như ngày đầu
Ta oà vỡ vào nhau
Thời gian còn đâu nữa
Đất trời ngưng nhịp thở
Chỉ có mình với nhau
Và… sương mai giăng đầy
Và… cỏ hoa ngập lối
Ta vươn mình uống vội
Giọt sương thơm đầu ngày.
(Lê Thị Kim)
15, Sắc Xuân
Mùa Xuân nay em sẽ về thăm lại
Nhớ chờ em trong màu áo vàng tươi
Đôi môi hồng xin giữ lại nụ cười
Để cùng đón mùa xuân nơi chốn cũ.
Cội mai vàng sẽ không còn ủ rũ
Đón gió xuân và những giọt sương đêm
Bình minh đến khoe sắc thắm bên thềm
Cùng nàng xuân đón chào năm mới đến.
Hoa đua nở khoe sắc màu tươi thắm
Em áo vàng chẳng kém nét kiêu sa
Ong bướm sang cùng trang điểm vườn hoa
Muôn màu sắc hài hòa xuân bằng hữu.
Em và anh cùng bướm hoa tình tự
Lời yêu thương cho vơi nỗi tương tư
Năm cũ buồn chầm chậm bước giã từ
Năm vui mới hân hoan chờ bên cửa.
(Tuyết Trang)
16, Hương Xuân Đến
Xôn xao trong gió lời thầm gọi!
Xào xạc bên tai anh có hay!
Thoang thoảng hương xuân mang vị ngọt
Cho tình đôi lứa cuộn mê say.
Xuân nay anh có về thăm em?
Mòn mỏi đợi trông giấc mộng lành
Hơi thở mùa xuân tràn khắp lối
Giọt sương qua nắng đọng long lanh.
Anh hứa xuân này ta có nhau
Ban mai rực rỡ cánh hoa đào
Nhện giăng tơ mỏng xe thành chỉ
Thêu trọn tên anh với sắc màu.
Anh có về xuân có đến không?
Hay anh quên lãng chốn hoa đồng
Mai rơi rải rác, em gom nhặt
Hương gởi vào anh trọn nhớ mong.
(Tuyết Trang)
17, Yêu Xuân
Rồi mùa xuân đến ở lòng ta
Hương sắc thu vàng nhạt lá hoa
Hoa cỏ mùa xuân xanh bóng mướt
Áo mùa xuân ấy mộng kiều hoa !
Áo mùa xuân mới phủ lên tôi
Ôi sắc xuân tình đã đổi ngôi
Đông lạnh nhường cho màu lá biếc
Quê hương rực rỡ ánh sao trời
Ngàn năm tôi mãi mãi yêu xuân
Yêu lá hoa màu yêu sắc xuân
Đứng giữa trời mây tôi ngắm mãi
Nàng Xuân yêu dấu mãi trong tôi!…
(Tuyết Trang)
18, Xuân Gọi
Về em nhé! Về nghe mùa xuân gọi
Tháng Giêng xanh bỡ ngỡ nụ hôn tình
Hoa khế tím nơi cuối vườn đứng đợi
Có em về ươm mọng đóa môi xinh.
Về em nhé, về nghe mùa trái chín
Nghe mùa hương ngan ngát bưởi ra hoa
Ngày cúng tất mẹ ra ngồi tựa cửa
Mong chuyến xe giáp tết ghé ngang nhà.
Về em nhé, nụ tầm xuân đã thắm
Nhánh mai vàng trảy lá bước qua đông
Mâm bánh mứt thơm lừng chiều se gió
Em còn xa biền biệt nắng qua lòng.
Về em nhé, xem sắc màu xuống phố
Giữa trời xanh rung nhẹ cánh môi hồng
Nghe lộc biếc trên cành vừa mới nhú
Đêm giao thừa vẫy lá đón xuân trong.
Về em nhé! Cuối đường anh đứng đợi
Tình đầy tay dù vóc dáng hao gầy
Ủ yêu thương đón ngày em về lại
Nụ hôn thơm trong nỗi nhớ đong đầy.
(Tuyết Trang)
19, Hương Xuân
Lành lạnh bấc về gợi nhớ nhung
Mai đào cũng chớm nụ bâng khuâng
Mơn man gió sớm mùi hoa bưởi
Lơ lửng khói chiều hương lúa Xuân
Rực rỡ nắng, hồng môi tố nữ
Dịu dàng xuân, thắm má thanh tân
Rộn ràng cánh én mang Xuân đến
Người dẫu vô tâm cũng động lòng
Ngàn hoa khoe sắc Én tung mây
Đầm ấm hương Xuân theo gió bay
E ấp nụ hồng ươm nắng sớm
Mơ màng cành liễu đẫm sương mai.
(Tuyết Trang)
20, Mai Anh Đi
Mai anh đi mưa buồn rơi bến sông
Nước mưa tuôn hay lệ ứa đôi dòng
Con đò xưa mơ hoài trên bến vắng
Người mịt mờ người khuất nẻo xa xăm.
Mai anh đi em giã từ cõi mộng
Biến đêm thành dòng sông nhớ tội tình
Trôi giữa đời cơn sóng vỗ linh đinh
Về đâu hỡi biển xa rời cách trở.
Mai anh đi lá thu vàng bỡ ngỡ
Chín thu trông, mười thu đợi võ vàng
Từng chiều mơ con thuyền nhỏ về ngang
Đêm dần xuống bóng người thương xa khuất .
Mai anh đi là trọn đời em mất
Dòng sông hiền thuở nhỏ tuổi đôi mươi
Chỉ còn đây mùa xuân cũ ngậm ngùi
Rơi lặng lẽ âm thầm bên song cửa.
(Tuyết Trang)
22, Một Dáng Xuân
Thơ Phan Huy Hùng
Mưa lất phất bay
xua mây xám tan dần
Nắng kịp về
thấp thoáng những vòm xuân
Em đứng trên ban công
tầng mười bảy
Nắng xuân nghiêng
Năm ngón tay chụm lại
Xoè nở
Hoa Thuỷ Tiên
Trắng trong một dáng xuân
Len lỏi vào anh
Thầm thì như tiếng ai mời gọi
Lén chụp hình em vào điện thoại
Nghe Thuỷ Tiên đang nẩy mầm
Phải người chăng
Bao năm anh tìm ?
23, Bông Hồng Mùa Xuân
án cho tôi một bông hồng đi, cô bé!
Đoá nào tươi còn búp nụ mịn màng.”
Tôi ngước lên: “Xin ông chờ tôi lựa.
Một bông hồng vừa ý nghĩa, vừa sang!”
Khách mỉm cười: “Cô thật tài quảng cáo!
Thế… hoa hồng mang ý nghĩa sao, cô?”
Tôi bối rối: “Hình như người ta bảo
Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ.”
“Cám ơn cô! Giá bao nhiêu đây nhỉ?”
Tôi lắc đầu: “Thôi, xin biếu không ông,
Một đoá hoa không bao nhiêu ông ạ!
Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng.”
Khách bỗng nhìn tôi, mặt như xoáy lốc.
“Cô bé lầm! Tôi không tặng người yêu.
Thằng bạn thân tuần qua vừa ngã gục,
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu.
Nhưng cô bé phải nhận tiền tôi đi chứ!
Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao?”
Tôi cúi mặt. “Xin gửi người xấu số,
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào!”
Khách quay đi, áo hoa rừng đã bạc,
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng.
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh:
(“Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên!”)
Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh,
Nắng vàng mơ, má con gái thêm hồng.
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ.
(Mình nhớ Người, Người có nhớ mình không?)
Chiều 29 phố phường sao tấp nập
Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau.
Mắt tôi lạc…rồi bỗng dưng bừng sáng;
“Phải anh không? Người khách lạ hôm nào?”
Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng,
Anh đến gần, lời nói cũng reo vui:
“…Sao cô bé… hàng hôm nay đắt chứ?
Có nhớ tôi… hay cô đã quên rồi!
Hành quân xong, tôi vừa về hậu cứ,
Ghé ngang đây xin cô một bông hồng
Và mong cô cho tôi xin lời chúc:
“Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng.”
Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại,
Gượng tìm hoa, rồi trao tặng tay Người.
Khách nhìn tôi, mắt bỗng dưng dịu xuống,
Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười:
“- Xin lỗi cô, nếu lời tôi đường đột,
Nhưng thật tình tôi không thể nào quên
Người con gái trong một lần gặp gỡ,
Nhớ thật nhiều… dù chưa được biết tên
Một bông hồng – như hôm nào cô nói:
Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ.”
Tôi run tay, nhận hoa hồng Người tặng
Sự thật rồi… mà cứ ngỡ đang mơ.
(Lý Thụy Ý)
23, TẬP KIỀU: BA HAI XUÂN
Thơ Vũ Thủy
Đêm xuân một giấc mơ màng
Bốn bề xuân tỏa một nàng ở trong
Chiều xuân dễ khiến … ngại ngùng
Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng?
Rạng ra gửi đến xuân đường
Trai tài gái sắc xuân đương vừa thì
Ngày xuân đã dễ … mấy khi
Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân
Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Hoa xuân đương nhụy, ngày xuân còn dài
Xuân lan thu cúc … cả hai
Khóa buồng xuân để đợi ngày đào non
Làn thu thủy nét xuân sơn
Lại vừa gặp khoảng xuân đường lại quê
Xuân xanh xấp xỉ … cập kê
Vườn xuân một cửa để bia muôn đời
Chúa xuân đành đã có nơi
Cát lầm ngọc trắng thiệt đời xuân xanh
Chừng xuân tơ liễu còn xanh
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân
Một chàng vừa trạc thanh xuân
Lòng xuân phơi phới, chén xuân tàng tàng
Ngày xuân càng gió, … càng nồng
Gối yên đã thấy xuân đường đến nơi
Ngày xuân con én đưa thoi
Dưới đèn tỏ rạng, má đào thêm xuân
Sầu dài ngày ngắn … sang xuân
Giọt xuân gieo nặng cành xuân la đà
Chúa xuân để tội … cho hoa
Mười phần xuân có gầy ba bốn phần
Tiếc hoa những ngậm ngùi xuân
Chữ tình ngày lại thêm xuân một ngày
24, Nỗi Nhớ!
Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa
Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ
Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh
Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ
Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ
Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?
Không hò hẹn cũng quên rồi xao động
Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…
Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại
Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong
Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,
Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…
Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió
Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy
Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,
Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
(Huỳnh Minh Nhật)
25, QUÀ TẶNG MÙA XUÂN
Thơ Hoàng Chẩm
Gửi em vạt nắng mùa xuân cũ
Hong ấm trời quê ngọt mùa sang
Tầm xuân chín dâng đời dấu ái
Chia hết nồng say lòng riêng mang
Gửi em câu hát mùa xuân cũ
Bay bổng xuân thì buổi ban sơ
Sớm muộn sân trường thơm áo lụa
Chữ viết lòng nghiêng một câu thơ.
Gửi em cơn mưa mùa xuân cũ
Ướt mộng bên thềm hoa ngát hương
Khung cửa hẹp giấu lòng tri kỉ
Thương hoài cố nhân miền khói sương
Gửi em bến nước mùa xuân thắm
Buông cánh tàn phai bên dòng sông
Khăn áo giữa chiều như cơn mộng
Em một nửa chừng- nhớ mênh mông.
26, Phố Cũ Chiều Xuân
Anh lạc loài xuân đến giữa trời mây
Trông cánh én tàn đông như vội vã
Phố yêu thương bỗng bây chừ xa lạ
Vắng một người xuân cũng hóa tàn thu?
Xuân đến rồi em còn lạc nơi mô?
Anh vẫn đợi một hồi âm không thấy
Ngóng rồi chờ mỗi sớm mai thức dậy
Ánh mắt nụ cười bờ tóc ngang vai
Em đi rồi xuân đến cũng phôi phai
Mơ gì đâu tình dãi dầu cay đắng
Sợ chiều sang hoàng hôn buồn lẳng lặng
Hiển hiện bóng người sợ đó là em
Chiều dần buông rơi nhung nhớ nhiều thêm
Lá cô đơn, thu rồi, thu, thu mãi
Xuân nơi đâu có khi nào xuân lại?
Khi em xa, xa mãi, mãi xa hoài…
(Huỳnh Minh Nhật)
27, LẮNG NGHE MÙA XUÂN VỀ!
Tác giả: Lan Tran
Xuân đã về tươi thắm những màu hoa
Nghe vấn vương bồi hồi xao xuyến lạ
Rắc bên đời hương xuân dào dạt quá
Thật diệu kỳ cảm xúc cũng thăng hoa
Én nhạn về trời đất lại giao thoa
Mùa xuân đến ấp e hồng đôi má
Chút yêu thương tâm hồn như trẻ hóa
Thoáng mơ màng ai gởi gắm thiết tha
Thật nhẹ nhàng mà sâu lắng trong Ta
Gieo hy vọng cho đời xanh sắc lá
Tiếng chim hót dường như thêm rộn rã
Cánh mai vàng đưa tiễn cả mùa đông
Xuân đã về khỏa lấp nỗi chờ mong
Dệt ước mơ se duyên hồng tươi thắm
Nắng mỏng manh cho trời cao xanh thẳm
Lắng Nghe Mùa Xuân Về…
Say đắm…
Một vần thơ…!
28, Xuân Này Vắng Nhau
Chắc xuân này mình chẳng gặp nhau đâu
Đường anh đi lắm dãi dầu sương cát
Lối em sang tiếng thương yêu dào dạt
Mỗi chiều về én dáo dác đường bay
Xuân của anh là một khoảng trời say
Với nhớ nhung, với đợi chờ dĩ vãng
Nghe đâu đó trong ngày xuân mới rạng
Em bước qua ngày cũ thật hững hờ
Em vẫn là cô gái áo trăng mơ
Vẫn ngây thơ như cánh xuân ngày tết
Anh rêu phong áo nhuộm màu trắng bệt
Sợ đau thương rơi ướt lối em về
Mình không còn những giây phút đam mê
Em bâng khuâng tình đầu ôm đau xót
Anh tình cuối, ngu ngơ như bất chợt
Rồi khuất xa ánh mắt tự thuở nào
Chắc xuân này mình chẳng gặp nhau đâu
Xuân vẫn tươi cánh mai vàng màu nắng
Nhạn vẫn bay mỗi khi chiều gió lặng
Anh vẫn còn nỗi nhớ gửi về em
Ta không còn những ngày tháng êm đềm
Thì yêu nhau, là xa nhau, mãi mãi
(Huỳnh Minh Nhật)
29, MƯA XUÂN
Thơ Ngô Hạnh
Mưa xuân ướt đẫm làn mi
Tay không em biết lấy gì để che
Nón anh quên chẳng mang về
Trong tay chỉ có bài thơ mới làm.
Đem che mưa gió cho em
Thơ anh dẫu có ướt đầm chẳng sao
Hạt mưa thấm ướt má đào
Tình em liệu có ngấm vào hồn thơ
Mong em, em chớ hững hờ
Để lòng anh thẹn để thơ anh buồn !
2019
30, TIẾNG GỌI MÙA XUÂN
Thơ: Moon Anh
Tạm biệt nhé..!
Cái lạnh lùng năm cũ
Vui nhẹ nhàng rũ bỏ những buồn vương
Lòng hoan hỉ biết vạn vật vô thường
Gắng gìn giữ tình thương Người mến tặng
Xuân đã về ..!
Cỏ mềm say tắm nắng
Những hàng cây tuyết trắng đã tan rồi
Nhìn nụ hồng chúm chím đẹp trên môi
Ta tận hưởng đất trời hương hoa cỏ..
Xuân đã về..!
Xuân đang chờ trước ngõ..!
Bản nhạc tình theo gió cứ ngân nga
Câu thề xưa còn đọng mãi trong ta
Một tình yêu chan hòa sâu nghĩa nặng ..!
31, Phố Vào Xuân
Nắng rải khắp khúc giao mùa lặng lẽ
Nghe đông phong vỡ khẽ dưới lưng trời
Tháng giêng đến vừa chạm tay nhè nhẹ
Rơi nỗi buồn thoáng gợn mặt hồ trôi
Có thể ta chẳng nhớ mùa xuân nữa,
Nhưng làm sao ta quên được cố nhân?
Chiều vẫn tím tháng ngày mong mỏi đợi
Phố lạc loài đâu đó những bàn chân…
Tháng giêng đến tình yêu thơm mùi nắng
Phố bật cười mây trắng đứng làm duyên
Xuân dịu ngọt những màn mưa thầm lặng
Ru yên bình con nắng ngủ bên hiên
Xuân đấy ư? Hồn xuân tươi đẹp quá!
Sao xác xơ băng giá những lá cành?
Phố hờ hững giả vờ như chẳng biết,
– Trời xanh hoài trên môi mắt em xanh…
(Huỳnh Minh Nhật)
32, XUÂN VỀ
Thơ An Giang Bùi
Xin trao em mùa xuân
Vừa về trên cành lá
Có mùi hương trong gió
Tiếng chim hót lưng trời
Xuân đã vê em ơi
Mau giang tay đón nhận
Cánh hoa hồng đỏ thắm
Rực rỡ nắng hồng tươi.
Xuân về khắp muôn nơi
Từ miền quê góc phố
Người người nô nức đón
Xuân sang vui ngâp tràn.
Bầu trời xanh mênh mang
Ngút ngàn trong ánh mắt
Tình em theo câu hát
Vừa đậu xuống vai anh.
Em trao anh ngọt lành
Của tình yêu nồng thắm
Ôi tình em đẹp lắm
Anh giữ mãi trong lòng.
33, Chiều Xuân Buồn
Chiều buồn hiu hắt mây lang thang
Khói thuốc bềnh bồng rớt phố hoang
Sau bao xót xa là nhung nhớ
Ta hận một người đã sang ngang
Người lạc về đâu? Em tôi ơi
Hoàng hôn phớt nắng lạnh một trời
Gió vít cành xuân trên đọt lá
Chiều tàn ngả bóng giữa trùng khơi
Tình ngút trùng xa, ngút ngàn xa
Cứ đợi rồi chờ, ta với ta
Ánh mắt ai đưa mùa thu tới
Ta lại với ta, dại rồi khờ
Hàng cây thờ thẫn đêm dần xuống
Thẫn thờ phố nhỏ nguyệt gầy buông
Thênh thang thương nhớ như òa khóc
Trăng treo đầu ngõ tự bao giờ…
(Huỳnh Minh Nhật)
34, CHÀO XUÂN YÊU THƯƠNG
Thơ : Cảnh Hưng
Xuân yêu thương đã bừng lên khắp ngả
Đất gửi tình trên phiến lá non tơ
Tô màu xanh đất nước đẹp vô bờ
Người thục nữ thả hồn mơ theo gió
Đám em thơ vui đùa bên ngõ nhỏ
Những nụ cười xao xuyến nở trên môi
Mưa bay bay thấm mịn cánh hoa ngời
Chạm cảm xúc tâm tư người lính trẻ
Xuân yêu thương giữ đất trời quê mẹ
Cảnh yên bình trong mắt kẻ thi nhân
Hoạ vần thơ non nước đẹp vô ngần
Người lãng tử cùng giai nhân sánh bước
Nâng chén rượu em và anh nguyện ước
Chúc nhà nhà được hạnh phúc an khang
Đông cháu con lộc phước hưởng thọ toàn
Chúc trang thơ vẻ vang cùng đất Việt
Những vần thơ mãi ngọt ngào tha thiết
Để xuân hồng da diết chạm niềm mong.
35, Xuân Qua Phố Cũ
Thấm thoắt mùa xuân đã tới nhà
Gió đùa, chim hót, bóng chiều sa
Lối vắng dáng hiền nghiêng trong mắt
Đông tàn rũ rượi tiễn người qua
Đời ta từ ấy đã qua trang
Bến cũ hoàng hôn nhạt nắng vàng
Đò đã sang ngang, ta buồn quá!
Bước giữa mùa xuân lệ tuôn tràn
Em ơi có về qua phố cũ?
Hàng cây xơ xác vẫn đứng chờ
Em có về không nơi chốn cũ?
Vẫn còn dang dở nửa vần thơ
Rồi mai em cùng bên người ấy
Rộn ràng hai đứa lối xuân xưa
Nơi cuối chân trời anh vẫn đợi
Ngắm nhìn làn tóc gió đong đưa
Khói thuốc tàn dần dưới màn sương
Dáng ai lẩn khuất ngã ba đường
Trông ngóng người xưa còn hờ hững
Thẫn thờ lẻ bước nỗi buồn vương
Thôi rồi xuân đến nhớ người xưa
Thu về nắng đổ hạ ướt mưa
Đông đến, kìa em, này, lạnh lắm!
Bao nhiêu xuân nữa để cho vừa?…
(Huỳnh Minh Nhật)
36, CHÀO XUÂN 2019
Thơ Phạm Hồng Giang
Anh lại viết bài thơ xuân mười chín
Dường như đông bịn rịn chửa nhường ngôi
Gió sắt se từng đợt cứ ngậm ngùi
Gieo buốt giá tới lui đầy trăn trở
Câu thơ viết cũng đành lòng dang dở
Bởi vần gieo còn nặng nợ nhớ nhung
Lão thời gian thì vẫn mãi lạnh lùng
Chẳng chịu đợi theo cùng dòng suy nghĩ
Vẳng bên tai lời ai vừa thủ thỉ
Xuân sắp về đừng hiềm tị vấn vương
Mong ngày kia hai đứa được chung đường
Câu hẹn ước đã dường như trọn vẹn
Chùm hoa Khế hé mắt nhìn len lén
Như ngại ngùng e thẹn với nàng xuân
Giọt nắng rơi trên kẽ lá tần ngần
Cánh Đào phai lần chần chờ hé nụ
Chào mười chín với bao điều nhắn nhủ
Đón xuân về…
Ấp ủ…
Vạn niềm tin!
37, Tiếng Xuân
Tiếng xuân theo gió đến bên đời
Một cõi thu vàng chết tả tơi
Ta nghe đông khóc trong băng giá
Hạ khuất sương chiều rơi chơi vơi
Thế là xuân đến với thương yêu
Nhớ lá vàng rơi những buổi chiều
Tiếc quá đông tàn trôi qua ngõ
Hồn thương cõi hạ vẫn đìu hiu
Xuân đến mà chi, đến mà chi?
Mây trắng trời trong có được gì?
Hiu ru gió thổi nhưng lòng lạnh
Chia ly quên lãng được mấy khi
Trả lại mùa vàng lá thu rơi
Hỡi ơi đông giá biến đâu rồi?
Hạ xế hoàng hôn rơi góc phố?
Xuân đến lòng ta nát mất thôi…
(Huỳnh Minh Nhật)
38, HƯƠNG XUÂN
Thơ Tống Thu Ngân
Ta tận hưởng sắc xuân về tươi thắm
Hương ngọt ngào và hơi thở thanh tân
Ta đắm mình trong những sắc xuân
Hương trời đất và tình yêu bất tận
Ta đắm say những cành cam trĩu nặng
Chín vàng ươm như sắc nắng mơ màng
Xuân… xuân… xuân… xuân đã… đã xuân sang
Muôn cánh bướm trên đại ngàn vũ hội
Hoa ngọc lan cũng âm thầm mời gọi
Sớm bình minh năm mới rất rộn ràng
Chim chào mào nhặt thóc nhớ miên man
Con sóc tím tung tăng bên triền suối
Mùa xuân về ta chào thêm một tuổi
Một tuổi đời nặng, nhẹ có gì đâu
Ta đã qua ba vạn sáu nghìn sầu
Chấp tất cả ta đón chào xuân mới
Nhanh… nhanh… nhanh lên… đời đang vẫy gọi
Bốn phương trời lồng lộng gió với mây
Cuộc đời trôi qua như những rừng cây
Ta đứng đợi… trăm năm làm cổ thụ…
39, Lời Cuối Cho Anh
Trời hôm nay đẹp lắm anh ơi !
Hoa vẫn nở – mai vẫn vàng màu Tết
Em áo lụa đã phai màu trắng bệt
Anh rêu phong chằng chịt lối em về
Hai chúng mình tâm sự kể nhau nghe
Một dĩ vãng, buồn nhạt nhòa tăm tối
Em góp nhặt đau thương đời lặn lội
Cộng thêm thời hoa mộng của ngày xanh
Gửi vào đời biến thành nét tinh anh
Trang giấy trắng em nắn từng nét chữ
Mở lòng ra khắp mọi miền viễn xứ
Hành trang là thi tứ của hồn thơ
Bảy mùa xuân em đơn độc bơ vơ
Và bảy mùa đông anh ngóng chờ giọt nắng
Máu trong tim chưa bao giờ thôi nóng
Nhưng lòng em băng giá mãi khoanh vùng
Chẳng bao giờ ta có thể đi chung
Đường em đi sầu giăng trăm vạn lối
Đường anh bước không thênh thang vời vợi
Nên mình còn khắc khoải những cơn đau
(Hoàng Mai)
40, MƯA XUÂN
Thơ Duy Hạnh Trần
Mưa Xuân đang tý tách
Thả long lanh xuống đây
Có hạt đọng lá cây
Có hạt thấm lòng đất.
Sợ hạt ngọc rơi mất
Bé vội vã giơ tay
Hứng giọt mưa tràn đầy
Trong lòng tay bé bỏng.
Những giọt đầy căng mọng
Vừa đầy ắp tay em
Nâng niu ghé mắt xem
Lấp lánh hình ai đó …
Nhưng mà thật rất khó
Giữ được nước trong tay
Vậy mà Bé hứng đầy
Lấp lánh toàn hạt ngọc.
41, Dại Khờ
Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau
Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay
Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ
Tình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)
42, Tìm Xuân
Thơ Nguyễn Hiền
Lang thang phố ta tìm Xuân đang chín
Ủ men say khắp ngõ kín vườn yêu
Ngại Đông nên vẫn dựa chiều
Ru lòng khao khát phiêu diêu nắng về
Hồ Tây ngóng chờ Xuân mê mải hát
Ngả dáng xinh trầm mặc …mắt thương mong
Nhớ mùa nên phố xa trông
Dang bờ vai hỏi gió Đông giận hờn…
Sát tai ghé nghe bướm ong thủ thỉ
Thấy Xuân chưa…đêm thầm thĩ hiên nhà
Hương đồng gió nội ngoài xa
Nẩy mầm xanh ngọn về nhà Xuân ơi…
43, Biển Lệ
Ta lạc về đâu? Lạc về đâu?
Ai đem ta bỏ dưới ao sầu
Và cắt hồn ta trăm nghìn mảnh
Ném vào biển lệ huyết sa châu
Đêm nay còn lại ta và đêm
Mắt môi run rẩy bởi sương chìm
Hương trăng phảng phất nơi đâu đó?
Có thấy người về giữa cõi im?
Người lạc về đâu? Lạc về đâu?
Có nhớ về không mối tình đầu
Còn nhớ còn mong hay người đã
Giết chết cuộc tình giữa khói ma
Ôi thôi đêm hỡi, đêm rồi đêm
Xuân chết giữa xuân chết nữa rồi
Ai kéo ta ra trời xanh nắng
Rồi chôn ta vào nơi xa xôi?
(Huỳnh Minh Nhật)
44, Xuân yêu thương
Tác giả: Nguyễn Trường Thanh
Xuân về, vạn vật hồi sinh
Đất trời tươi sáng, ấm tình yêu thương
Ai còn bươn trải ngàn phương
Cũng mong về với quê hương sum vầy.
Xua đi vất vả tháng ngày
Đẹp bao mong ước,dựng xây quê nhà
Trao nhau nồng ấm thiết tha
Chúc nhau hạnh phúc, nhà nhà yên vui.
Nào cùng hát khúc xuân tươi
Đón mừng xuân mới người người ấm no…
45, Dốc Nắng Mùa Xuân
Mùa xuân rắc phấn hương vào Tết
Cho nồng thêm từng dấu môi hôn
Còn nghe ngan ngát em mùi tóc
Từ khi da thịt có linh hồn.
Bóng tôi đổ xuống con dốc lớn
Hoa đã vàng mù mịt bóng gương
Mà thơ vẫn còn nguyên ý tứ
Để tôi mắc nợ những con đường.
Em đứng khóc bên hiên mười sáu
Coi chừng nước mắt rớt vào thơ
Buồn đã tới vườn quen con gái
Chỗ hồn tôi lăn lóc dại khờ.
Mùa-em, xuân mới hườm đôi má
Còn nghe bịn rịn dấu môi đau
Tôi đâu phụ bạc mùi hương cũ
Chỉ nắng chói chang mất lối vào..
(Hư Vô)
46, ANH THẤY XUÂN ĐÃ VỀ BÊN EM
Thơ Phan Hoàng
Anh thấy xuân đã về bên em
Khi sáng sớm nụ cười rạng rỡ
Em nhẹ nhàng xách làn đi chợ
Và mang về hương sắc mùa xuân
.
Anh thấy xuân đã về bên em
Sau phút giao thừa sang năm mới
Màn pháo sáng mở ra ngày hội
Ta nhớ về “mùa xuân đầu tiên”
.
Anh thấy xuân đã về bên em
Khi ngày Tết gia đình đoàn tụ
Xung quanh ta quây quần con cháu
Em như người ở giữa vườn hoa
.
Mùa xuân đến đem niềm vui mới
Để cho em quên tuổi của mình
Ta bước tiếp trên đường đi tới
Khi xuân về bên em bên anh!
47, Phố Buồn
Phố đượm buồn mưa vẫn mưa bay
Trời xuân sang ấm nồng hương biển mặn
Lòng vương vấn mối tình không lành lặn
Khói thuốc nặng nề rơi xuống bước chân
Hoa lìa cành rơi trắng một khoảng sân
Lá xa cây úa đỏ những con đường
Lạc lõng đêm nay tôi với phố phường
Lòng cứ nhớ một người trong dĩ vãng
Cứ tưởng thời gian đưa tình vào quên lãng
Đâu ai ngờ khoảng chạng vạng mưa rơi
Trái tim mỏi mòn đợi mãi chơi vơi
Rồi nước mắt đâu rơi dài thâm đôi lệ
(Huỳnh Minh Nhật)
48, BÊN THỀM NĂM MỚI
Thơ Lan Thanh
Ngoài kia rét buốt gió
Năm mới thì sang rồi
Ơ tiếng Xuân gọi cửa
Dài rộng dòng đời trôi
Chảy nữa đi ơi sông
Đem theo bờ theo bến
Nhẩn nha sà vào biển
Tắm gội cùng mênh mông
Kìa giọt sương Mùa Đông
Long lanh đôi mắt ngọc
Lại ngọn gió réo róc
Xoắn cái lạnh ngọt tê
Cúc vàng đến đê mê
Hong hong chờ bóng nắng
Chân mây tiếng sáo vẳng
Nâng bầu trời mênh mang
Bích đào và mai vàng
Nào dậy thôi, dậy dậy
Xuân đã đến rồi đấy
Vỏ khô đang đâm chồi…
49, Nàng Xuân Chết
Nàng xuân chết trời xanh buông tiếng khóc
Mạch sâu khơi gờn gợn sóng hồ thu
Liễu quên rũ thông hững hờ ngưng tiếng
Đàn không dây lạc phím giữa sa mù
Em nằm đó núi rừng vang tiếng gọi
Mưa thôi rơi, suối ngưng chảy, gió buồn
Nắng cũng tắt, trăng khi mờ khi tỏ
Ban mai rồi ta cứ ngỡ hoàng hôn
Sóng thêm vỗ biển ầm ào cuồn cuộn
Mây lang thang trôi mãi chẳng quay về
Hoa rũ cánh Xuân qua, rồi nắng hạ
Lá Thu vàng xào xạc dưới chân đê
Đời quạnh vắng, đông chạnh lòng se lạnh
Người quên ta, tình cũng bỏ quên ta
Em yên giấc nghìn thu ôi băng giá
Ta âm thầm ngày tháng tóc sương pha
Nàng Xuân hỡi! Đành thôi … ta vĩnh biệt
Hẹn tri âm, tương ngộ… Bến Giang hà…
(Hoàng Mai)
50, Lịm Tím Mùa Xoan
Chiều nay về nghe mùi hương xoan chín
Rơi tả tơi biêng biếc tím mây chiều
Có anh chàng mơ mộng chuyện tình yêu
Đi trên lối giăng đầy hồn hoa tím
Tím lạnh lùng hay tím còn tha thiết,
Để lòng người hoài da diết chờ mong?
Gió thoáng qua gieo rắc chút hương nồng
Chẳng ấm được cả khoảng tình lạnh lẽo
Xuân đưa người dạt trôi về tám nẻo
Mùi thơm hương hỏi ai đợi ai chờ
Chợt thẫn thờ xoan tím cả vần thơ
Tím con phố tím bóng người xa vắng
Đường lối cũ chiều nay trời hanh nắng
Xoan hững hờ lẳng lặng ngập ngừng rơi
Vắng dáng em hoa chiều rơi rất nặng
Xa nhau rồi, chỉ tội cánh hoa xoan…
(Huỳnh Minh Nhật)
51, Em Đã Thấy Mùa Xuân Chưa?
Gởi tình xuân trong nắng
Cho thơm đôi má đào
Gởi lòng tôi thương nhớ
Lên con phố xôn xao
Chim qua mùa bão động
Còn nhớ nẻo tìm về
Huống chi người vá mộng
Chưa hết những yêu mê
Cho dù trăm vết cứa
Cho dù ngàn nỗi đau
Mùa xuân đang phía trước
Sao hẹn chờ xuân sau?
Pha màu lên cánh bướm
Lượn vòng quanh chân em
Gọi ngàn hoa nở sớm
Ủ hương lên tóc mềm
Phố như vừa thức dậy
Trời mới ươm sắc hồng
Có một mùa xuân sớm
Giữa lòng tôi giá đông…
(H. Man)
52, Tình Rơi Ngày Xuân
Trời xuân đến hoa vàng rơi góc phố
Bước chân ai lặng lẽ bước bơ vơ
Con đường xưa buông ký ức thẫn thờ
Khói thuốc trắng lặng lờ rơi theo gót
Trót yêu rồi đành lòng sao em hỡi
Sao xóa mờ để xuân khóc chiều nay
Men rượu cay hay tình đã hoài say
Mà hoàng hôn cất tiếng tình tan tác
Em lâu rồi có về qua phố cũ?
Xuân bây chừ chẳng còn đẹp như xưa
Đâu bàn tay và đâu những ngày mưa
Em lâu rồi có về qua chốn cũ?
(Huỳnh Minh Nhật)
53, LỘC TÌNH QUÊ
Thơ Nguyễn Ruyến
Én đưa thoi lượn ngang trời
Dục tôi mau chóng về nơi quê nhà
Ghé một vòng chợ làng ta
Nhìn cô bác dịp mua quà chính phiên
Giản đơn cũng thể mọi miền
Chân quê giàu đức ít tiền thế thôi
Nhiều món sẵn ở nhà rồi
Gia giảm tô điểm đĩa xôi con gà
Chọn đào chuối bưởi táo na
Đẹp mâm ngũ quả cúng nhà tất niên
Chợ quê buôn thực bán hiền
Ồn ào trong sự an nhiên tình người
Gắp cua gạch mớ mùng tơi
Su hào bắp cải tôm tươi ớt cà
Đầu làng cuối xóm nào xa
Ấm lời đon đả thiết tha chào mời…
Vòng về theo tiếng à ơi
Gồ tre cong dáng bà ngồi võng đay
Ruộng đồng cõng cánh cò bay
Mờ xanh lúa chạm những ngày rét tê
Tết nghe nhẹ bước con về
Nâng niu chút lộc tình quê ngọt lành.
54, HOA MẬN BÁO TIN MÙA XUÂN
Thơ Đỗ Hương
Cây mận cuối vườn dẫn mùa xuân
Từ phút ban sơ, tới ngõ gần
Biêng biếc lá rờn trong sắc gió
Giấy hồng điều bà dán trước sân
Lá mận liếc cười mắt đuôi răm
Hoa trắng tàng cây báo mùa xuân
Chú tôi về phép nên tranh thủ
Xuyết điểm cánh đào vẽ bức tranh
Cánh Én liệng chao rót mùa xuân
Xuống mảnh vườn yêu nụ đầy cành
Thược dược, Đồng Tiền nhu nhú nụ
Sương đẫm nụ chồi xuân mong manh
Quê nghèo vẫn rộn pháo tép đanh
Bê lọ mực tàu bé chạy quanh
Ông đồ hàng xóm đang vuốt giấy
Phóng bút tặng thư pháp trên mành
Đã thấy bừng lên cả trời xuân
Trong ánh lửa reo bếp bánh chưng
thau đồng trên nóc sôi sùng sục
Mùi già thơm nức chật khoảng sân
Từ bao giờ tết ướp làn
hương
Hương sả hương cau tóc cô nường
Thôn nữ làng bên khoe yếm thắm
Đội lễ lên chùa vái thập phương.
55, Mùa Hoa Gạo
Thời gian qua rồi hàng cây mắt đỏ
hơn một con đường rũ nắng mồ côi
em buông tóc cho mùa đi trải gió
tuổi xuân buồn thơ không dệt lời vui
Em bây chừ lặng yên như sông vắng
bãi chiều hoang lau lách tủi thân buồn
hòn sỏi nhỏ còn nằm mơ năm tháng
dòng tình trôi đã thấm mệt cội nguồn
Tình dạo ấy hơn trăm lần giông bão
khép mắt nghe mưa ướt lạnh tình đầu
em lặng lẽ nhặt từng bông hoa gạo
so máu tim, ray rứt chuyện ngàn sau
Thời gian trôi chỉ cho người thêm tuổi
hoa gạo nghẹn ngào rụng xuống sông đau
thương tuổi em buồn như sông như suối
trăm bến chờ… không neo nổi thuyền đâu!
(Nguyễn Lãm Thắng)
56, Xa Nhau
Chiều anh về tìm lại những ngày xưa
Tiếng thời gian chỉ nghiêng về một phía
Phố chông chênh những điều em chưa biết
Chiều muộn màng viết tiếp thuở vào mơ
Bốn mùa thu anh đơn độc bơ vơ
Và bốn mùa xuân em ngóng chờ vạt nắng
Những khoảng cách cứ đầy lên lằng lặng
Nhưng lạ lùng nỗi nhớ vẫn nhân đôi…
Phố độ này ngày vội lắm em ơi!
Đường xưa cũ đêm dâng ngàn vạn lối
Anh áo bạc phong rêu đời lặn lội
Khói xanh màu những kỷ niệm không tên
Người đợi hoài kẻ lại cố tìm quên
Yêu đương rớt góc phố nào không rõ
Anh uống cạn mối tình thâu trong gió
Uống cả em nên thơ hóa sắc màu
Có phải mình đã rất rất xa nhau?
Nên chiều nay đại dương không còn hát
Mây bạc đầu những tháng năm trôi lạc
Trả cho người đôi mắt của mùa xuân.
Chiều anh về, đơn lẻ những bàn chân…
(Huỳnh Minh Nhật)
57, HÓA THÂN
Thơ Nguyễn Hường
Hóa thân làm ánh Ban Mai
Xua tan giá lạnh thương ai đêm dài
Hóa thân làm cánh hoa Nhài
Bên hiên Chim hót khoan thai ngắm Trời
Hóa thân vui mãi muôn đời
Câu ca điệu nhạc thơ ngời sắc Xuân
58, MÙA XUÂN NÀY VẮNG ANH
Thơ: Thiên Thanh Thanh
Mùa xuân đẹp năm nay đến muộn
Cái rét còn bám riết quanh ta
Anh ở đâu ? Sao lâu quá anh à
Không gặp gỡ để lòng ta dịu vợi
Mùa xuân đến anh ơi em vẫn đợi
Cánh én về mang lại yêu thương
Hoang hoải tình ta ở cuối con đường
Sao em vẫn hoài mong và khát vọng
Không nắng ấm trời cao và gió lộng
Không hẹn hò, đưa đón chi nhau
Xuân không anh xa vắng tình đầu
Em vẫn thấy tim đau và đơn điệu
Đây hình em tặng mùa xuân bất tận
Một mình em xây dựng lâu đài
Đem lòng mình trang trải hồn ai
Chờ đón mãi xuân vắng anh buồn lắm
Có phải không miệng cười, lòng cay đắng
Tạo niềm vui trên nền tảng cô đơn
Ai hiểu em trong hoàn cảnh này không ?
Xuân cứ đến, gom mảnh buồn ghép lại.
59, LỐI VẮNG CHIỀU XUÂN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Em quay về thời tiết cũng sang Xuân
Chiều se lạnh mưa phùn ôm chiếc lá
Cành lắc lư theo đà nằm nghiêng ngã
Lời thương anh như đã thấm vào hồn.
Kỷ niệm mình nơi chốn cũ hoàng hôn
Đang quằn quại lòng bồn chồn tê tái
Nhớ thương anh em thẫn thờ ngây dại
Vì không duyên em phải chịu mất tình.
Xót xa buồn…nhưng chỉ biết lặng thinh
Nhìn nước mắt chúng mình thi nhau đổ
Đừng tiếc thương hãy chôn sâu đáy mộ
Dù buồng tim mình loang lỗ xước nhiều.
Đứng lặng thầm… bên lối vắng đìu hiu
Tìm kỷ niệm bao chiều miên man bước
Giờ mình em mắt ngước nhìn phía trước
Ôm đớn đau xuôi ngược giữa vô thường.
60, XUÂN TƯƠNG TƯ
Thơ: Diệp Ly
Nắng chẳng còn mang bóng dáng mùa xuân
Khi ngày tháng tràn dâng ngàn nỗi nhớ
Hồn thơ lạnh từng đêm dài trăn trở
Tương tư sầu vụn vỡ giữa làn mi.
Sương khói mờ giăng mắc cuộc tình si
Lời thề hẹn còn ghi vào trong dạ
Không đưa tiễn người cũng đi vội vã
Khuyết rồi tròn nghiệt ngã những mùa trăng.
Còn lại gì từ hai chữ cố nhân
Tơ lộn mối đường trần mình lỡ hẹn
Chút kỷ niệm chắt chiu còn nguyên vẹn
Làm hành trang ước nguyện giấc mơ hồng.
Xuân không về khi tình đã hư không
Em cúi mặt nghe lòng tràn tiếc nuối
Hồn si dại nặng trĩu vì hờn dỗi
Mùa chênh chao lạc lối mộng hao gầy.
Đàn chim trời mải miết dệt đường mây
Con tim dệt đong đầy bao tha thiết
Tàn ước vọng yêu vẫn còn da diết
Giữa trời xuân tím biếc nỗi mong chờ.
Tương tư sầu…nhòa nhạt những vần thơ.