Thơ Hoa Dại – Chùm Thơ Hay Về Những Loài Hoa Dại Vô Danh

0
675

Hoa muôn sắc muôn màu, có những loài hoa đã trở nên nổi tiếng, nhiều người biết tới và trồng ở khắp nơi. Nhưng cũng có những loài hoa vô danh, mọc ở một nơi nào đó tự nhiên, nhưng không vì thế mà kém phần khoe sắc. Nó vẫn hoàn thành tốt sứ mệnh làm đẹp cho đời.

hoa dại

Những loài hoa dại ấy, đôi khi người ta không để ý tới, nhưng với người nghệ sĩ, vẻ đẹp của nó vẫn thật diệu kỳ và tiềm ẩn, và họ đã đánh thức vẻ đẹp đó bằng những vẫn thơ.

Không chỉ mang cái vẻ đẹp đơn sơ vốn có, những bông hoa dại đi vào mắt của những gã mộng mơ ấy cũng thường hóa thành một chuyện tình buồn, một người con gái. Vậy, loài hoa dại đã đi vào thi thơ qua ngòi bút của những thi nhân như thế nào vậy nhỉ? Xin mời các bạn thưởng thức các vần thơ về loài hoa dại dưới đây:

1, Hoa Dại

Tác giả: Thiên Ân

Hoa dại ngày xưa anh hái
Tặng em giây phút gặp nhau
Trong lòng nẩy mầm e ngại
Ru em cho đến bạc đầu

Hoa dại đong đưa theo gió
Hương say ngây ngất trưa hè
Chiều chiều môi hồng bỏ ngỏ
Thương em đôi mắt tròn xoe

Hoa dại nắng mưa tắm gội
Bốn mùa khoe dáng , khoe duyên
Tình yêu tạo ra gạch nối
Anh , em nguồn sống thần tiên

Hoa dại mọc trong dòng nhớ
Đất trời gói ghém yêu thương
Ta hát bài ca muôn thuở
Nụ hôn đầy ắp đêm trường

Hoa dại nở chùm ánh sáng
Bướm ong thích thú bay về
Đê mê một vùng lãng mạn
Khung trời e ấp hồn quê

Hoa dại khen cho tạo hóa
Bức tranh đầy đặn sắc màu
Em non như một nhành lá
Bao giờ hết tuổi chiêm bao?

2, Hoa Dại

Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi.

Hoa dại vẫn là hoa dại thôi
Từ thuở xa xưa chẳng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.

Miên man hoa nở trắng sườn đồi
Những niềm hoang dã chốn xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió baỵ
(Hà Thiên Sơn)

3, Cây Hoa Dại

Tác giả: Trần Thị Thủy

Chỉ là cây hoa dại
Mà trông thật đáng yêu
Còn một bông vàng nữa
Cũng dần héo trong chiều .

Mùa Xuân hoa đua nở
Qua Xuân biết mình già
Là đã thêm một tuổi
Chẳng còn duyên mặn mà .

Thôi cũng là lẽ sống
Ai rồi cũng trải qua
Hết trẻ ta lại sống
Với niềm vui tuổi già !

4, Hoa Cỏ May

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?
(Xuân Quỳnh)

5, Chùm Hoa Dại Bất Chợt Gặp Bên Đường

Buổi trưa hạ nào bất chợt một chùm hoa
Gặp ta nở ven đường cầu thực
Né bánh xe lấn vòng nhật nguyệt
Chùm hoa lách mình lung linh.
Lung linh

Chùm hoa dại khờ nhuộm nắng hạ vàng ong
Đánh động nơi ta một nỗi buồn huyễn hoặc
Nỗi buồn cõi đi về. Ai nhặt?
Ta đánh rớt nơi đâu?
Và rớt tự bao giờ?

Cám ơn đời còn lại chùm hoa
Sót vọng trong ta bao điều hẫng hụt
Buổi theo em lết mòn đôi dép đứt
Chân nhón chưa qua nổi một bờ rào
Để đêm về chép miệng thèm một giấc mơ
Sáng thức dậy vàng thêm chiếc lá

Cám ơn đời. Cám ơn chùm hoa trưa hạ
Nhắc nhở ta thuở thống khổ lao cùng
Vò bài thơ mài rách tuổi thanh xuân
Nuốt cầm hơi em trong niềm u uất
Cám ơn em. Cám ơn chùm hoa đã mọc
Nâng đất cao hơn níu một khoảng trời

Trưa lạc bầy. Lòng ta chơi vơi
(Quan Dương)

6, Yêu Một Loài Hoa Dại

Có một loài hoa dại
Mọc ở ngay bên đường
Quyến luyến người qua lại
Khép. Nép hiền dễ thương

Hoa không màng khoe sắc
Cũng không thèm bán hương
Biết phận mình trầm mặc
Lặng lẽ đứng bên đường

Cứ như người con gái
Chờ đợi hoài người thương
Nhìn người người qua lại
Thấy lòng mình vấn vương

Tủi mình không hương sắc
Sợ giải dầm gió sương
Cơn gió nồm xào xạc
Lay mình thật dễ thương

Tác Giả: Ngọc Vạn Nguyễn

7, Em ! Cánh Hoa Dại

Tác giả: YÊU THOÁNG QUA

Tôi viết vào đây những nỗi niềm
Dâng tràn nhung nhớ ở trong tim
Dòng thơ kỷ niệm ..
…em xin lưu giữ mãi trong đời
Đêm tối chơi vơi …
…trái tim em đơn côi lạnh giá.
Bởi lẽ
…cành hoa dại
Không người quan tâm
Anh nơi xa xăm
Có thấu chăng lòng ta tê buốt …
….âm thầm…
Hoa dại … Hoa dại
…một đời sống giữa gió bụi …
…nắng sương..
Biết đâu mà lường
Trên vạn nẻo đường
Chỉ riêng ta…riêng ta ..loài hoa dại
…không người thương…

8, Tình Yêu Hoa Dại

Nếu một lần được nói tiếng yêu anh
Cho em mượn tình yêu hoa cúc dại
Từng cánh trắng xếp mong manh run rẩy
Ngại ngần len qua rẻo đá sạn khô

Giữa hoang vu đón gió bụi phủ mờ
Hoa nhẫn nại âm thầm chờ nắng mới
Không nụ đỏ rực tình yêu nông nổi
Kém kiêu sa hương sắc bởi thuỷ chung

Nếu một ngày bóng lẽ bóng trùng phùng
Hoa kiên vững trong tim lời son đá
Hoa thần tượng trọn mối tình cao cả
Kết đan thành vạt áo ấm đôi đời

Phủ êm ái nhẫn nại đến rã rời
Như bản chất lụi tàn dần khô úa
Nếu phải cách chia xa người thêm nữa
Nhớ đừng quên cúc dại mãi yêu anh!
(Triệu Ngọc Yến)

9, Em Vẫn Chỉ Là Hoa Dại

Tác giả: YÊU THOÁNG QUA

Em vẫn cứ mang tên loài hoa dại
Mặc cho đời dẫm phải những bước chân
Trót sinh ra kiếp bạc chịu cam phần
Nào mong được tình chân lời thương gửi

Gắng gượng mãi giữa phong sương gió bụi
Vương thân gầy lầm lũi trước bão giông
Nếm đắng cay phận số chẳng vun trồng
Đâu bất mãn dù không người chú ý

Cố mạnh mẽ chưa lần sầu bi lụy
Dẫu nắng mưa tâm trí vững như đồng
Rực ánh ngời khắp bốn bể non sông
Nào lặng khép để nồng duyên chết lịm

Oằn vai nhỏ mỏng manh thêm kiều diễm
Dáng xinh tươi tô điểm nét nhu mì
Mộc ven đường cũng lắm kẻ khinh khi
Nhưng tâm sáng có gì đâu e ngại.

10, Hoa Dại

Anh đem hoa dại của tình thương
Rải kín hoàng hôn lẫn con đường
Để khi mặt trời rơi qua núi
Em đỡ lạnh lòng giữa gió sương

Anh đem hoa dại của hồn anh
Phủ kín tình em lẫn xác mình
Để khi mặt trời rơi xuống đất
Vẫn còn hoa dại để yêu em!
(Lê Tuấn)

11, Hoa Dại Đồng Hoang

Tác giả: Hoanghoon

Hoa dại đồng hoang đẹp đó thôi
Không ai chăm sóc vẫn rạng ngời
Bướm ong bay lượn chiều lơi lả
Người hái tự nhiên kiệm trao lời

Ằm thầm khoe sắc tặng cho đời
Hỡi kẻ qua đường chỉ ngắm chơi
Đừng đưa tay hái đau lòng đất
Hương sắc tàn nhanh phí của trời

Tình người lãng tử lúc đầy vơi
Nào dám trêu hoa đứng trông vời
Lặng im thưởng thức mê hồn qúa
Gửi chút tình đơn chẳng vẽ vời

Chợt nàng thôn nữ bước gần nơi
Hợp cảnh mây xanh cỏ bời bời
Nhẹ nhàng trong vắt hồn quê ấy
Một thoáng in sâu khó lòng rời.

12, Hoa Muống Biển

Có một loài hoa dại cuối trời
Ngày ngày chờ ngọn sóng ngoài khơi
Chẳng ngại gió mưa hay bão tố
Hoa sống hoài mơ một bóng hình
Có một loài hoa trên lối về
Một màu tím biếc nhuộm chiều quê
Tháng ngày hoa vẫn luôn trông đợi
Đón bước người thương… biết có về?!

Có một loài hoa… hay mộng mơ
Hoa thường lặng lẽ dưới trăng mờ
Lặng nghe khúc nhạc cung mi giáng
Lòng riêng, thổn thức nhớ người thơ

Có một loài hoa tím thuỷ chung
Hoàng hôn gửi nỗi nhớ muôn trùng
Lặng thầm qua tháng năm sương gió
Muống biển tím biếc nỗi chờ mong
(Chân Tình)

13, Hoa Dại Núi Hoàng Liên

Tác giả: Xuân Quỳnh

Một ngày đường từ miền đất trung du
Tôi chỉ gặp bụi bay và nắng gắt
Sang thu rồi gió vẫn nồng da mặt
Tiếng ve nào còn sót trong lùm cây
Nghe nhói lòng nỗi nhớ cuối tình yêu
Chợt thấy lạc giữa bốn bề vắng ngắt
Lên cao… lên cao nắng như dần nhạt
Bỗng vui mừng bắt gặp một nhành hoa
Khắp Hoàng Liên trên một ngàn thước núi
Hoa nép mong manh trước tầm gió thổi
Hoa diếp vàng cô độc giữa thâm u
Và bên đường hoa nghệ dại ngẩn ngơ
Hoa sim tím một nỗi buồn hoang dã
Hoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớ
Mà thấy người cành lá khẽ lung lay
Hoa mọc dưới chân người, hoa mọc đến chân mây
(Có nhiều thứ hoa còn chưa biết rõ…)

Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữa
Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi!
Không phải hoa được ở cùng người
Được chăm sóc những mảnh vườn sạch cỏ
Được khoe đến muôn màu sắc lạ
Và được đời chiêm ngưỡng mùi hương
Không phải hoa được cắm trên bàn
Trong ngày hội của những niềm vui mới
Những hoa này lại nở cho triền núi
Lại nở cho vẻ đẹp của rừng chung
Nên ít ai để ý sắc từng bông
Chỉ thấy núi muôn màu rực rỡ
Đôi khi giẫm lên hoa mà chẳng nhớ…

Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi.

14, Trời Hạ Bên Kia

Sao tĩnh mịch sao mà yên lặng quá
Chiều chói chang con nắng hạ đưa về
Gió đi đâu không thấy đùa cánh lá
Cả không gian buồn bã đến tái tê
Bên vệ đường chơ vơ chòm hoa dại
Nở lẻ loi tim tím sắc u buồn
Chiều lang thang một mình ta đếm bước
Dưới hạ chiều nơi xứ lạ tha hương
Hạ nơi đây không ve sầu phượng đỏ
Chỉ khô khan con nắng cháy da người
Vài chú sóc trên cành nhìn ngơ ngác
Hàng thông buồn đứng lặng đón chiều rơi
Nghe nhớ quá bên kia khung trời hạ
Nhớ phượng buồn nhớ cả tiếng ve ru
Nhớ vườn sau khoan nhặt tiếng chim cu
Nghe len nhẹ một nỗi buồn êm ái
Mùa hạ ơi ! khi nào ta quay lại
Sẽ nhặt từng mảnh vụn tuổi đời thơ
Đem vá víu một tâm hồn tan vỡ
Ép vào lòng ru giấc ngủ say mơ
(Phượng Tím)

15, Hương Hoa Dại

Tác giả: Ngọc Quang Hà

Bên kia chiều nắng nhạt.
Hoa nở rộ sau hè.
Em về thôi em nhé!
Kẻo chiều nhẹ mưa bay.

Em nào biết, có hay?!
Tay trong tay thuở nào.
Năm ngón gầy xanh xao.
Theo anh bao tháng ngày.

Áo em đẹp màu mây.
Màu cỏ cây hoang úa.
Nô đùa trong gió đưa,
Nửa đời chưa vội xoá.

Anh suốt đời tìm hoa.
Mùi hoa lạ bên đường.
Thoang thoảng ngát đưa hương.
Một đời thương trời cũ.

Bên kia dốc sương mù.
Giấc ngủ ai nồng say.
Trong gió chiều nhẹ lay.
Ngất ngây mùi hoa dại.

16, Đi Giữa Đường Thơm

Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm…
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm,
Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.
Đất thêu nắng, bóng tre, rồi bóng phượng
Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu:
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?
Không biết nữa – Có chút gì làm ngợp
Trong không khí… hương với màu hoà hợp…

Một buổi trưa không biết ở nơi nào,
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao,
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự.
Buổi trưa này xưa kia ta đã đi,
Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi!
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng,
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng,
Trí vô tư cho da thở hương tình,
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình.
Như sắp nói, nhưng mà không – khóm trúc
Vừa động lá, ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn hậu rất thơm tho;
Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ…
Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng…
Tri bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:
“Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu”.
Chân đang bước bỗng e dè dừng lại
– Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại….
(Huy Cận)

17, Loài Hoa Dại

Tác giả: YÊU THOÁNG QUA

Em cũng chỉ mang tên «loài hoa dại»
Phận thấp hèn đâu sánh lại hồng nhung
Chẳng dám mơ ngày hạnh phúc tương phùng
Đành ấp ủ mối tình chung thầm lặng

Năm tháng rộng phai tàn theo mưa nắng
Luôn âm thầm gánh nặng nỗi niềm riêng
Giữa gió giông vẫn sừng sững như kiềng
Nào khuất phục hay chao nghiêng gãy đỗ

Mãi lặng lẽ đứng yên hoài một chỗ
Mặc bao người cuốc bộ dẫm đạp lên
Bao mùa trôi cũng nảy nở vững bền
Dẫu trần thế lãng quên « loài hoa dại»

Nhưng cuộc sống cứ êm đềm giăng trải
Những nghĩa ân cùng ngang trái cuộc đời
Rồi duyên nồng với trắc trở chơi vơi
Ôm quạnh quẽ một thời « loài hoa dại».

18, Cúc Dại

Mỏng manh cúc nở ven đường
Ngập trong khói bụi mà dường như không
Hồn nhiên giữa buổi đục trong
Đất già, cỏ rối mà không nản lòng

Cúc dại đấy, có ai trồng
Người đâu biết nhựa cúc nồng hay cay
Thản nhiên như gió vậy thôi
Tâm tư chi lắm để rồi hoá sương.

Trái đời lắc giữa nhịp chuông
Biết đâu địa ngục thiên đường mà rơi

Gáo nước cặn chứa mặt trời
Ai đem tạt cả tiếng cười vào ai

Nhìn cúc dại nở sớm mai
Sắc không vay mượn chẳng phai bao giờ
Cởi mình về với hoang sơ
Trút trăm khát hạt vật vờ ngóng trông

Ta về một sớm đầu đông
Thầm nghe cúc thắp lửa nồng trong mưa.
(Hoàng Phụng Cầm)

19, Loài Hoa Dại!

Tác giả: Khương Thuỵ Phùng

Đẹp quá đi thôi! Đẹp tuyệt vời !
Mong manh cánh mỏng gió đùa chơi
Vẻ đẹp đâu thua gì Hồng, Cúc
Rực rỡ sắc màu đẹp mọi nơi
Ai đặt tên em loài Hoa Dại ?
Phải chăng em tự mọc ngoài trời
Có sắc có hương nhưng lặng lẽ
Để sống đơn côi cả một đời.

20, Hoa Lòng

Thương loài hoa dại không tên.
Nép mình e ấp tựa bên đá già .
Dáng hoa thanh thoát mặn mà .
Hồng hồng sắc thắm em là Nàng Xuân .

Càng nhìn càng thấy bâng khuâng .
Có gì vương vấn rời chân chẳng đành.
Sợi tơ hay sợi chỉ mành.
Vô hình trói chặt một cành Bạch Dương.

Trách lòng sao vội nhớ thương .
Trách trời sao để hoa nương lối này !
(Dung Nguyên)

21, Nỗi Niềm Loài Hoa Dại

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Em lặng lẽ thu hình theo chuỗi sống
Lắm khi buồn khuấy động tận tâm can
Ai bên kia trăng vàng treo gió lộng
Riêng phận mình nhạt bóng khuất đầu non!

Muôn sắc thắm ửng màu nơi thượng uyển
Muôn đóa Quỳnh rung chuyển dạ phong sương
Muôn tim tím phả hương vờn ong bướm
Muôn cánh hồng, lưu luyến khách ngàn phương

Ngày sớm tối vườn xuân ngân tiếng hát
Khúc dạt dào, chất ngất nỗi mê say
Dấu chân chim rải dài lên bát ngát
Cả êm đềm dịu mát thả quanh đây…

Còn ở em! Kiếp hoa dại sau hè
Thui thủi giữa bốn bề âm u vắng
Ánh dương tỏa mà nắng loang chỉ nhẹ
Để gầy gò nhỏ bé dính hoài thân

Đêm âm thầm lặng nhìn trên lá cỏ
Giọt đọng sầu trăn trở nhỏ hàng châu
Nghe tiếng dế từ đâu đưa nức nở
Ôi! Ngập tràn vàng võ phủ canh thâu…

Đừng khóc nữa hoa ơi! Đừng khóc nữa
Mãi còn đây muôn thuở gọi là hoa
Dẫu ảnh có nhạt mờ sau lối ngõ
Nhưng hãy còn ngọn gió nhẹ nhàng xoa

Hương sắc thắm chỉ là hương sắc thắm
Cũng một chiều chầm chậm héo tàn rơi
Đậm đà lắm để rồi khi trĩu nặng
Nghẹn u hoài, năm tháng vọng xa xôi!…

22, Hoa Dại

Nào sánh được như hồng như cúc
dáng mỏng manh chẳng nét kiêu sa
tự đứng dậy qua mùa giông bão
chút ngát hương nên cũng nhạt nhòa

Chỉ khao khát bao điều thầm kín
như tình yêu vốn dĩ không lời
gửi vào gió nụ hôn dịu ngọt
tặng cho đời chút sắc màu tươi

Trong nốt lặng giấu niềm kiêu hãnh
uống giọt sương chào đón bình minh
hoa tô điểm nụ cười của đất
lá viết lên trời một chấm xanh.
(Gió Phương Nam)

23, Nằm Bệnh Chợt Nhớ Đại Ngàn

Biền biệt ngày dư chừ ngoảnh lại
Chẳng sóng bạc đầu chẳng nhánh sông
Giọng chim hiu hắt xiên tháng gió
Lắng buổi sang hè chạnh nỗi đông

Quặn thắt mùi gì trong bùn đất
Lưa thưa cơn bụi nhắn mưa về
Mười năm dài vậy mà như thể
Lẫn khuất nơi nào vọng tiếng quê

Vẫn đồi hoa dại – hôm biệt xứ
Phương mây tim tím vẫn bay nhiều
Gối tay lên nhớ đành nghe lá
Xào xạc về em suốt buổi chiều.
(Daocongdien)

24, Hương Hoa Dại

Bên kia chiều nắng nhạt
Hoa nở rộ sau hè
Em về thôi em nhé!
Kẻo chiều nhẹ mưa bay

Em nào biết, có hay?
Tay trong tay thuở nào
Năm ngón gầy xanh xao
Theo anh bao tháng ngày

Áo em đẹp màu mây
Màu cỏ cây hoang úa
Nô đùa trong gió đưa
Nửa đời chưa vội xoá

Anh suốt đời tìm hoa
Mùi hoa lạ bên đường
Thoang thoảng ngát đưa hương
Một đời thương trời cũ

Bên kia dốc sương mù
Giấc ngủ ai nồng say
Trong gió chiều nhẹ lay
Ngất ngây mùi hoa dại
(Ngọc Quang Hà)

25, Nào Đâu Chim Khách

Ai bên nớ kéo nắng vàng
Để bên ni bỗng ngỡ ngàng hoàng hôn
Lối mòn tít tắp cuối thôn
Bóng người chưa thấy, nặng hồn tôi mong

Bao ngày ra ngóng vào trông
Đường quê mòn mỏi mà không thấy người
Cỏ cây dường cũng kém tươi
Hoa dại phai sắc, bướm thời vụng bay

Có cánh chim, chao chiều nay
Ngỡ là chim khách nào hay nhìn lầm
Con chèo bẻo bay đuối tầm
Lòng tôi trở lại âm thầm mơ xa
(Trinh Cam Le)

26, Hoa Dại Núi Hoàng Liên

Một ngày đường từ miền đất trung du
Tôi chỉ gặp bụi bay và nắng gắt
Sang thu rồi gió vẫn nồng da mặt
Tiếng ve nào còn sót trong lùm cây
Nghe nhói lòng nỗi nhớ cuối tình yêu
Chợt thấy lạc giữa bốn bề vắng ngắt
Lên cao… lên cao nắng như dần nhạt
Bỗng vui mừng bắt gặp một nhành hoa
Khắp Hoàng Liên trên một ngàn thước núi
Hoa nép mong manh trước tầm gió thổi
Hoa diếp vàng cô độc giữa thâm u
Và bên đường hoa nghệ dại ngẩn ngơ
Hoa sim tím một nỗi buồn hoang dã
Hoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớ
Mà thấy người cành lá khẽ lung lay
Hoa mọc dưới chân người, hoa mọc đến chân mây
(Có nhiều thứ hoa còn chưa biết rõ…)

Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữa
Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi!
Không phải hoa được ở cùng người
Được chăm sóc những mảnh vườn sạch cỏ
Được khoe đến muôn màu sắc lạ
Và được đời chiêm ngưỡng mùi hương
Không phải hoa được cắm trên bàn
Trong ngày hội của những niềm vui mới
Những hoa này lại nở cho triền núi
Lại nở cho vẻ đẹp của rừng chung
Nên ít ai để ý sắc từng bông
Chỉ thấy núi muôn màu rực rỡ
Đôi khi giẫm lên hoa mà chẳng nhớ…

Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi.
(Xuân Quỳnh)

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây