Thơ lục bát là thể thơ lâu đời của dân Việt Nam ta, một câu sáu chữ, một câu tám chữ, âm điệu giản dị, nhẹ nhàng, mộc mạc. Thơ lục bát gắn liền với cuộc sống nông dân thời xưa, để “thơ hóa” những sự kiện thời tiết, mùa màng và truyền lại cho đời sau dễ nhớ. Với đặc điểm dễ làm, dễ viết mà lại còn rất hay, có chất nhạc, nên cho đến ngày nay thể thơ lục bát vẫn chưa bao giờ là lỗi thời.
Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin mời các bạn cùng thưởng thức những bài thơ lục bát về tình yêu rất hay và mang nhiều tâm trạng.
1, Hạ Về Nhớ Anh
Chiều nay nhìn phượng đỏ cây
Ngoài hiên gió thoảng lắt lay bên thềm
Ve ngân bất chợt lặng im
Tim nghe giá buốt rũ mềm mi cay
Sao anh không đến chốn này
Cho em hờ hững vòng tay dại khờ
Anh đừng nhốt gió vào thơ
Chua cay em cứ thẫn thờ đan xen
Thơ say đem ủ thành men
Ngu ngơ uống cạn đời đen mất rồi
Ngoài kia phượng đỏ rực trời
Lao xao tim cứ bồi hồi quặn đau
(Hoàng Mai)
2, Biết
Biết anh đã có vợ nhà
Biết mình không thể yêu mà vẫn yêu
Biết lòng rồi khổ đau nhiều
Biết ngang trái đó vẫn liều nhớ nhung
Biết vô duyên thế là cùng
Biết có son sắt cũng chung chồng người
Biết tình qua phút si mê
Biết nhau bởi những hẹn thề vu vơ
Biết sầu rối nhịp đường tơ
Biết sau say đắm mộng mơ sẽ tàn
Biết mưa có tạnh, trời quang
Biết chắc chắn bão lại tràn qua tim
Biết càng yêu, luỵ từng đêm
Biết càng nhớ sẽ càng thêm đoạ đày
Biết không đi trọn ngày mai
Biết trăm năm chỉ ván bài…
em thua!
(Trường Phi Bảo)
3, Giấc Mơ Hoa
Đêm qua trong giấc mộng vàng
Bóng anh nhẹ lướt nhẹ nhàng giấc say
Chúng mình tay lại cầm tay
Mắt môi chờ đợi bao ngày dấu yêu
Đan tay đi giữa rừng chiều
Heo may lạnh buốt đìu hiu nắng tàn
Giật mình nuối giấc mơ tan
Ngoài kia nắng đã ươm vàng rồi anh
(Hoàng Mai)
4, Tương Tư
Gió xuân đi khỏi bao giờ,
Tấc xuân với tấm lòng thơ não nùng.
Hỏi mình, mình có nhớ nhung,
Bao la non nước một vùng nước non.
Quen nhau từ thuở đào non,
Biết nhau từ thuở trăng tròn, ai ôi!
Hương thơm bay mất đi rồi,
Mỗi lần hoa nở gây mùi yêu đương.
Chiêm bao thấy mặt chán chường,
Tỉnh ra hoảng hốt, hỏi nường, nường đâu!
Sao trong giai tiết mà sầu,
Rưng rưng nước mắt ai hầu lau cho?
Mở miệng không ra, những nghẹn ngào,
Tương tư sầu ấy cực làm sao!
Nghe chim anh võ kêu buồn đáp,
Thấy bóng đông quân tới biếng chào.
Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng…
Ngồi thừ trước án để chiêm bao.
Mặc cho hoa rụng bay tơi tả,
Lẩm bẩm: “Em ơi, khổ thế nào”!
(Hàn Mặc Tử)
5, Thu Sầu
Anh mang tình ấy đi rồi
Cho em hụt hẫng một đời buồn tênh
Bóng chiều chìm nổi đan xen
Đèn hiu hắt bóng chung riêng nặng lòng
Em về đón ngọn thu phong
Chỉ còn kỷ niệm tơ hong chiều tàn
Anh đem giông gió phũ phàng
Liêu xiêu sợi nhớ bẽ bàng năm canh
Bao năm chăm chút mộng lành
Sao anh hờ hững ngày xanh… cuối cùng
Ước nguyền xây ước mơ chung
Lòng sao giông bão khoanh vùng hỡi anh
Tàn thu lá úa lìa cành
Nửa đời lở dở mắt xanh lệ mờ
Chạnh lòng ra ngẩn vào ngơ
Tháng năm với những lời thơ lặng buồn
Người ơi ! Lệ đã cạn nguồn
Sóng xô còn chút dư hương nồng nàn
Mai này đời sẽ sang trang
Trong ta một chút mộng vàng tình thu
(Hoàng Mai)
6, Gửi Em Yêu Dấu
Con tim anh đã dại khờ
Ngu ngơ từ thuở làm thơ mất rồi
Em là ánh đuốc em ơi
Là vầng dương sáng bên trời tự do
Nhưng sao sông biển dễ dò
Lòng em ai biết mà đo hỡi nàng
Tim anh khao khát mơ màng
Những đêm trăng sáng thiếp chàng ươm tơ
Tơ tình khéo ủ thành thơ
Dệt thương dệt nhớ hai bờ nông sâu
Em đi trời cũng úa màu
Hanh hao sợi nắng cũng sầu như anh
Nhớ em ! Cái thuở đành hanh
Chanh chua em chỉ để dành tặng tôi
Nhưng yêu em quá mất rồi
Nên anh chấp nhận thiệt thòi có sao
(Hoàng Mai)
7, Đan Áo Cho Chồng
Chị ơi! Nếu chị đã yêu,
Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quãng đời hương,
Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.
Biết chăng chị? Mỗi mùa đông,
Đáng thương những kẻ có chồng như em.
Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
Đan đi đan lại áo len cho chồng.
Như con chim hót trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
Than ôi! Gió đã sang bờ ly tan…
Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao!
Ngoài trời mưa gió xôn xao,
Ai đem khoá chết chim vào lồng nghiêm?
Ai đem lễ giáo giam em?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời…
Lòng em khổ lắm chị ơi!
Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình!
(T.T.Kh)
8, Gió Giao Mùa
Phượng hồng lại ẩn vào cây
Trả khung trời ấy hao gầy cho tôi
Mây chiều hoang vắng đơn côi
Hồn nghe từng phút bồi hồi trong thơ
Lụa là tôi dệt đường tơ
Quên đi cái thuở ban sơ hoang hồng
Hạ tàn nhạt nắng bên song
Cây sơ xác lá – hồn phong rêu hồn
Trả tôi về với cô đơn
Trả tôi về với nỗi buồn ngày xưa
Chiều nay trời đổ cơn mưa
Heo may vừa đến lá mùa Thu khơi
Hôm qua người ấy đi rồi
Trong tôi từng tiếng mưa rơi chạnh lòng
(Hoàng Mai)
9, Mẹ Của Anh
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:
Nào là hoa bưởi, hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa…
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu tự những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em
(Xuân Quỳnh)
10, Tôi Đi Tìm Tôi
Tôi là muôn hạt nắng trong
Sưởi cho em những đêm đông lạnh lùng
Tôi là ngon gió phiêu bồng
Xua cơn nắng hạ quạt nồng mỗi đêm
Là mưa réo rắt bên thềm
Ru em vào giấc êm đềm tình say
Trao em trọn ước mơ đầy
Ngu ngơ tôi đã bao ngày nâng niu
Em cho tôi chút hương yêu
Cho tôi nỗi nhớ bao đăm chiêu bao ngày
Em là cỏ – tôi là cây
Đất không chăm bón sao đầy mầm xanh
Tôi là yến – em là oanh
Cất cao tiếng hót trên cành sớm mai
Yêu em… tôi đã mệt nhoài
Vì ai em đã nhạt phai tim hồng
Bây giờ tình có như không
Em quên đi cái mặn nồng thuở nao
Tôi về bạn với trăng sao
Để quên vạt nắng hanh hao cuối chiều
(Hoàng Mai)
11, Tình Thu
Anh đi về phía trời xa
Em nhìn theo với lệ hòa tháng năm
Cô đơn chiếc bóng âm thầm
Chông chênh cái thuở tình hồng chao nghiêng
Gặp nhau trong cõi trần miền
Từ trong tiền kiếp luân phiên dòng đời
Hôm nay em trả nợ người
Ngày mai biết có còn lời để trao
Ngoài kia thu vẫn ngọt ngào
Trong em thu mãi sóng trào lệ sa
Tình yêu như gấm như hoa
Như cơn gió thoảng chiều tà bóng mây
Phấn hương còn chút tình say
Trao nhau cái thuở nắng gầy hanh hao
Em ôm nỗi nhớ chiêm bao
Anh ôm cái thuở dạt dào tình thu
(Hoàng Mai)
12, Đời Anh, Em Đã Đi Qua…
Đời anh em đã đi qua
Sáng thơm như một luồng hoa giữa đời
Hiểu làm sao hết em ơi
Bốn năm kỳ diệu đất trời nhờ em
Ngôi nhà, cánh cổng trái tim
Khóm cây, con mắt ngày đêm đón mừng
Em đi, anh ngóng trông chừng
Anh về, miệng đã gọi lừng: em ơi!
Bữa ăn thành một hội vui
Có em gắp với, rau thôi cũng tình;
Cảnh thường cũng hoá ra xinh;
Có em, anh hết ngẫm mình bơ vơ
Bốn năm đầm ấm say sưa
Tình yêu có biết hạn bờ nào đâu
Bốn năm nhưng cũng qua mau
Cõi trần ai có ở lâu thiên đường;
Giã từ, từ biệt đôi phương
Đôi nơi, đôi ngả, đôi đường: khổ anh!
Bốn năm, lại khép trời xanh
Nhớ em như một mộng lành mà thôi
Từ đây anh lại trong đời
Bữa cơm ngồi với một đôi đũa cầm;
Giường kia một bóng anh nằm;
Phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều.
Muôn vàn cảm tạ em yêu
Chất cho anh biết bao nhiêu ân tình
Ai hay anh đã để dành
ánh hương một thuở, thơm thanh suốt đời
Sống bằng nhớ lại nguồn vui
Nhớ khi ôm cả đất trời cùng em…
(Xuân Diệu)
13, Anh Còn Nợ Em
Tóc thề em lệch đường ngôi
Cho anh chải suốt một đời chưa xong
Câu thề anh hứa còn không
Hay là gió đã lượn vòng cuốn đi
Chạnh lòng em thuở xuân thì
Hai mươi năm lẻ một đi không về
Chờ anh mòn mỏi lê thê
Nên bây giờ mái tóc thề lệch ngôi
Nợ em… anh cứ bồi hồi
Tóc thề chải mãi một đời chưa xong
(Hoàng Mai)
14, Trăm Mối Tơ Vò
Hôm nay lòng rối như tơ
Trời hanh hao nắng – mây lờ mờ giăng
Ngẫm cùng một kiếp hồng nhan
Đa đoan oan trái đeo mang thân này
Trót lầm… chọn kiếp thương vay
Đắng cay trả đến vạn ngày chưa xong
Giận hờn chi thế Hóa Công
Sa chân lỡ bước bão giông một thời
Cho tôi đi trọn kiếp người
Bao nhiêu oan trái một đời trả xong
Thương con cũng phận má hồng
Gian nan cam phận bưởi bòng truân chuyên
Tôi xin gánh hết ưu phiền
Cho con tôi vẹn ước nguyền được chăng
(Hoàng Mai)
15, Tôi Yêu
Tôi yêu trăng sáng đêm rằm
Yêu hoa quỳnh nở đêm đông muộn màng
Tôi yêu lắm chiếc đò ngang
Yêu con bướm trắng tơ vàng mộng mơ
Tôi yêu câu hát lời thơ
Yêu ca dao mẹ ngẩn ngơ bao ngày
Tôi yêu hàng chiếc lá bay
Tôi yêu những tháng năm đầy sương rơi
Tôi yêu em nụ môi cười
Tôi yêu ánh mắt rạng ngời niềm tin
Tôi yêu từng buổi chợ phiên
Tôi yêu những giấc mơ hiền tuổi thơ
Tôi yêu nắng sớm bên hồ
Tôi yêu dòng nước lặng lờ chảy qua
Tôi yêu chú Cuội cây đa
Tôi yêu những buổi chiều tà đợi em
Tôi yêu giấc mộng êm đềm
Yêu cô thôn nữ đồi sim tím buồn
Tôi yêu bóng ngả hoàng hôn
Yêu lời ru mẹ thuở còn nằm nôi…
(Hoàng Mai)
16, Vì Đâu Nên Nỗi
Tà dương khởi sắc đường chiều
Chân son trỏ gót liêu xiêu dòng đời
Rộn ràng ong bướm lả lơi
Đây đôi mắt biếc kia ngời dáng xuân
Ngậm ngùi hai chữ phù vân
Vận vào thế cuộc gian truân nửa vời
Giọt hồng bao lượt đầy vơi
Giọt tình bao bận nổi trôi sóng cồn
Chơ vơ người xác tôi hồn
Người hình tôi bóng chon von cõi này
Nửa đời trả kiếp thương vay
Tóc xanh giờ đã đong đầy khói sương
Gặp nhau đây ! Giữa đời thường
Tôi đi vừa hết nửa đường… mây bay
Chiều buông hồn ngật ngừ say
Trả vay còn một kiếp này tình ơi!
(Hoàng Mai)
17, Lòng Yêu Đương
Yêu yêu yêu mãi thế này!
Tôi như một kẻ sa lầy trong yêu
Cao bao nhiêu thấp bấy nhiêu
Một hai ba bốn năm chiều rồi… thôi
Nơi này chán vạn hoa tươi
Để yên tôi hái đừng mời tôi lên
Một đi làm nở hoa sen
Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai
Hương thơm như thể hoa nhài
Những môi tô đậm làm phai hoa đào
Nõn nà như thể hoa cau
Thân hình yểu điệu ra màu hoa lan
Ai yêu như tôi yêu nàng
Họp nhau lại, họp thành làng cho xinh
Chung nhau dựng một trường đình
Thờ riêng một vị thần linh là Nàng…
(Nguyễn Bính)
18, Xin Đừng
Tim em hóa đá lâu rồi
Anh còn chăm chút đầy vơi lửa lòng
Mắt em lệ đã cạn dòng
Anh đem giông bão xoay vòng làm chi
Em từ hát khúc biệt ly
Máu tim như đã có đi không về
Tơ trời bao lượt kết se
Đò tình bao chuyến nặng nề từ khi …
Lỡ làng hai chữ vu quy
Thân em gửi cửa từ bi nửa vời
(Hoàng Mai)
19, Giá Như
Nhớ xưa em bảo cùng anh:
Nếu mai hai đứa chúng mình chán nhau
Thì đời buồn biết bao nhiêu…
Vô tư anh chẳng nghĩ điều ấy đâu
Ngày vui thấm thoắt qua mau
Bây giờ mình đã xa nhau thật rồi
Người xưa đã vắng bên trời
Lời xưa đã hoá thành lời tiên tri
Tình yêu đến, tình yêu đi
Biết chăng thì cũng làm gì được đâu
Giá ngày ấy chẳng gặp nhau
Chẳng trao ánh mắt, chẳng trao nụ cười
Thản nhiên hai cái mặt người
Dửng dưng đi giữa cuộc đời dửng dưng
Rồi ra mỗi đứa một đường
Không xao xuyến, chẳng vấn vương trong lòng
Chẳng buồn, chẳng nhớ, chẳng mong
Đêm không mộng mị, ngày không đợi chờ…
Giá như hai đứa… ngày xưa
Chán nhau ngay lúc mới vừa gặp nhau…
(Anh Ngọc)
20, Tuổi Đá Buồn
Nói nhiều ! Viết cũng thế thôi
Sân trường phượng nở hạ mời xuân đi
Nhà anh bên gốc cây si
Mùa thu ẩm ướt mùa thi chạnh lòng
Những chiều nắng tắt bên song
Chúng mình hai đứa lệ lòng trao nhau
Bài thơ lồng bóng chim câu
Chiều xưa hoa tím đượm màu thủy chung
Khát khao mơ cuộc tương phùng
Tình đời oan trái nghìn trùng cách xa
Thời gian nhạt phấn phai hoa
Em đi với dáng chiều tà nghiêng nghiêng
Ai gieo giông bão lụy phiền
Nên tình hai đứa tựa miền tuyết băng
Đời em mây tím giăng giăng
Đời anh giọt nắng chiều hanh lối mòn
Đâu còn cái thuở chân son
Đâu còn những phút bồn chồn ngẩn ngơ
Đâu còn dệt mộng ươm mơ
Đâu còn cái phút đợi chờ trông nhau
Sông Tương nào biết nông sâu
Để duyên hai đứa mộng sầu vỡ tan
Chiều xưa đừng kết giây oan
Thì nay đâu phải lỡ làng tình vay
(Hoàng Mai)
21, Chờ Người
Mắt em còn một chút buồn
Đang tâm anh thả cánh chuồn chuồn bay
Em về nhốt gió heo may
Giấu trăng kỷ niệm quên ngày nắng xiêu
Mười năm cay đắng đã nhiều
Mười năm tim vẫn thầm yêu chính mình
Một chiều nắng xế lung linh
Có con bướm trắng vô tình bay qua
Vườn hồng từ dạo phong ba
Xuân sang khởi sắc trổ hoa bốn mùa
Dòng đời kẻ được người thua
Giọt tình ai hứng còn chừa giọt đau
Chờ người ! Chờ đến bao lâu ?
(Hoàng Mai)
22, Áo Xanh
Lên mù sương xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh
(Bùi Giáng)
23, Mưa Sầu
Mưa buồn hoa lá tả tơi
Em buồn em khóc cho vơi cuộc tình !
Trăm năm là cuộc hành trình
Bao năm bóng nỡ xa hình người ơi
Díu dan chi một góc đời
Thương vay khóc mướn một thời đắng cay
Bóng chiều tóc phủ màu mây
Ráng chiều chầm chậm đưa ngày vào đêm
Quanh co cỏ ướt mi mềm
Bao thu ta đã lụy phiền trong nhau
Mưa buồn mưa suốt canh thâu
Em buồn anh cũng sầu đau bến tình
Chung riêng duyên phận chúng mình
Như hình với bóng nửa tình nửa ta
Con đường hoa gấm đi qua
Người ơi sao chằng nhạt nhòa trong em
Giọt sầu nhẹ lướt qua tim
Nghe câu lục bát nổi chìm trong tôi
Bây giờ hai đứa hai nơi
Mình em một bóng cuối trời buồn tênh
(Hoàng Mai)
24, Khác Mộng
Cùng giường khác mộng sao em ?
Tình ta đau đớn hơn đem tử hình!
Trăm muôn mơn trớn dục tình
Bằng sao được bóng in hình trong tim!
Nếu anh lạc mất hồn em
Thì ôm thân thể khôn tìm tình yêu!
Ẩm là tim bạn rõi theo
Khi xa biết có người yêu nhớ mình;
Vui là trong dạ đinh ninh
Hai ta, ta chẳng một mình đơn cô.
Buồn là một trái tim trơ.
Phía sau không hậu phương chờ đợi ta!
Giữa khi nắng hạn, lạnh là
Biết ai tin cậy để mà mến yêu!
Anh không muốn mộng phiêu diêu
Muốn yêu em, được em yêu suốt đời
Hỡi em, anh nhớ thương hoài
Kề nhau, mộng đã xa rồi hay sao ?
(Xuân Diệu)
25, Thơ Là Gì?
Thơ là tiếng nói con tim
Cầu ô nối nhịp môi tìm bờ môi
Thơ là tiếng nhạc lòng khơi
Là sông Tương của người đời mộng mơ
Thơ là tiếng nói lửng lơ
Là dư âm của đợi chờ trong nhau
Thơ là tiếng nói ban đầu
Là cung thương khúc phượng cầu se duyên
Vua không bạc đãi tôi hiền
Người không rẻ rúng lương duyên nửa vời
Trăm năm thành bại do trời
Rẽ chia là bởi do người tạo nên
Thơ cung trầm tưởng chớ quên
Là trăng là mộng ưu phiền sóng to
Thơ người… thành ý… đắn đo
Gieo vần… nhả chữ… của kho trời dành
(Hoàng Mai)
26, Xin Anh
Ta xin anh… một chút tình
Để làm chiếc bóng bên mình mỗi đêm
Ta xin anh chút êm đềm
Hong khô sợ nhớ bên thềm gió đưa
Ta xin anh chút hương thừa
Mười năm tình vẫn… như chưa từng buồn
Ta xin anh chút cô đơn
Để ta làm ánh trăng lòn qua tim
Ta xin anh chút bình yên
Để ta về với gió hiền cỏ hoa
Mười năm tình dẫu trôi xa
Mười năm ta vẫn mặn mà cùng nhau
Mười năm con nước về đâu
Mười năm ta vẫn còn nhau trong đời
(Hoàng Mai)
27, Yêu Đời
Em ơi! Dẫu sống trăm năm
Đến khi chết xuống, anh nằm không yên
Bởi đời đẹp quá đi, em!
Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừa
Yêu đời biết mấy cho bưa
Cả khi cay đắng đời chưa hết tình…
Tiếng gà lại giục bình minh
Đã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào!
Giản đơn chiếc áo mặc vào,
Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trường
Yêu đời trong máu, trong xương
Lòng anh hạt muối đại dương bồi hồi
Quê anh cà nhút mặn mòi
Sinh anh muối mặn yêu đời, đó em…
(Huy Cận)
28, Năm Xưa Đò Cũ
Năm xưa cũng bến sông này
Sánh vai hai đứa cầm tay nhau về
Chạnh lòng tách bến xa quê
Anh… con đò nhỏ… não nề lòng em
Gió Xuân lay động trước thềm
Đò duyên một chuyến êm đềm tình say
Ngỡ rằng mình hóa bóng mây
Hoa tim nở xóa bao ngày bão giông
Bây giờ tình có… như không…
Ra đi là chẳng còn mong ngày về
Giận người dấn bước… xa quê
Sóng xô cũng mặc sương che chẳng màng
Một mình với chiếc đò ngang
Chiều buông ta vẫn thẳng đàng mà đi
(Hoàng Mai)
29, Sân Ga Ngày Ấy
Chia tay ngày ấy sân ga
Chúng mình hai đứa nhạt nhòa dòng châu
Ngày xưa người khóc em đau
Ngày sau em khóc… ai lau thay người
Nhạc lòng cứ thế đầy vơi
Giọt tình trả mãi vạn đời chưa xong
Hạ về mà ngỡ đông phong
Xuân sang hồn cứ ngập dòng mưa thu
Trái tim em vẫn ngục tù
Chia tay… mà ngỡ thiên thu mất rồi
Năm xưa… ngày ấy… anh ơi !
Trăm năm dâu bể cuộc đời là đây
(Hoàng Mai)
30, Nhớ Người
Chiều nay mây tím giăng sầu
Nhớ người ngàn dặm nhịp cầu gẫy ngang
Xuân về mà ngỡ thu sang
Mưa tuôn lệ đổ miên man nặng lòng
Giờ em vui sống bên chồng
Thương anh áo mỏng mùa đông lạnh lùng
Phải chi ngày ấy anh mong
Cầu ô nối nhịp mộng lòng chung đôi
Thì nay ta có nhau rồi
Trăm năm… đâu phải nửa vời… lạc nhau
Cách bao sông – bấy nhịp cầu
Cho đôi ta mãi lệ sầu hoen mi
Anh từ cất bước ra đi
Kẻ Âu người Á bất nghì vì đâu ?
Em nghe lòng xót xa đau
Chiều nay hồn có trái sầu vừa rơi
Không tình cũng nghĩa người ơi
Con tim ta suốt một đời vì nhau
(Hoàng Mai)
31, Bóng Chiều Tà
Ráng chiều thả vạt nắng trong
Đò tôi một chuyến xuôi dòng trường giang
Sóng xô nửa cuộc tình tàn
Chơ vơ cồn cát lỡ Làng bến duyên
Thương ai nặng gánh ưu phiền
Nghiêng vai cõng nắng giữa miền trần gian
Tội người… mình nghiệp… đa đoan
Lối xưa cỏ úa vướng quàng dấu chân
Trả vay tạo hóa xoay vần
Trăm năm họa phúc chỉ ngần ấy thôi
Đi về đếm bước mình tôi
Chiều nghiêng nắng xế bồi hồi xót xa
Nhớ ai giữa buổi chiều tà
Cảm ơn người đã… cùng ta một thời
(Hoàng Mai)
32, Lỡ Duyên
Than ôi nàng sắp lấy chồng
Sắp mang pháo đỏ rượu hồng tiễn tôi
Xe hoa sắp đón nàng rồi
Mang nàng về với cuộc đời chồng con
Riêng tôi sắp sửa đón buồn
Để mang tim héo, để hồn hết mơ
Nàng đi còn có bao giờ
Ngoảnh trông lại kẻ se tơ lỡ làng?
Pháo ơi, đừng nổ rộn ràng
Đừng phô sắc thắm, đừng làm ta say
Biết đâu chịu khổ thế này
Thà rằng đừng sống những ngày yêu đương
Bao giờ cho vơi cơn buồn
Cho tan thương nhớ, cho hồn thảnh thơi?
Bao giờ ráo lệ nàng ơi!
Để tìm duyên mới cho tôi hết buồn.
(Nguyễn Bính)
33, Quay Lưng
Công viên ngày ấy thưa người
Anh cùng em bước dạo chơi chiều tà
Chúng mình hai đứa xem hoa
Chơi trò cút bắt như là trẻ con
Dắt dìu nhau cuối đường mòn
Mưa rơi lất phất… biết lòn trốn đâu
Tàng cây hai đứa chung nhau
Trời cao đen xẫm một màu mây giăng
Mưa làm ướt áo em anh
Trách sao ngọn gió nỡ đành thổi qua
Yêu nhau say đắm mặn mà
Thương nhau cho dẫu đường xa hóa gần…
Tình yêu thuở ấy tươi xanh
Em thêu hoa bướm vào khăn tặng người
Mười năm vật đổi sao dời
Mười năm hai đứa một thời cỏ hoa
Thế rồi một sáng xuân qua
Bỗng dưng mình chẳng mặn mà… quay lưng
Bây giờ anh với người dưng
Em còn chân bước… ngập ngừng… chờ anh
(Hoàng Mai)
34, Đây Cảnh Cũ, Đâu Người Xưa
Đây cảnh cũ, đâu người xưa
Tình cũ năm qua để hững hờ
Hoa dẫu mỉm cười nhưng có ý
Phảng buồn mặt phấn nét tương tư
Giận thời gian, tiếc ngây thơ
Lòng xuân tình cảm bây giờ gửi ai?
Trinh xuân mộng cũ đi rồi
Cảnh sinh xa vắng ngậm ngùi ly tao
Gặp Trinh trong bóng xuân đào
Đang khi quãng gió dạt dào chim ca
Má hồng, hồng đượm hương hoa
Rung rinh đọng giọt phấn nhoà sương rơi
Hoa xuân thắm, nụ xuân tươi
Quyện hoa hơn hớn, lòng ơi mộng lòng
Trinh tay nâng giấc cánh hồng
Với vần thơ hái mơ mòng tôi yêu…
Cảm nhau từ đấy xuân chiều
Cành thơ, lá gió dập dìu ngân nga
Tìm Trinh trong nắng tôi ra
Lời oanh ríu rít vuốt hoa Trinh cười
Nhưng đây nắng liễu buồn ơi!
Ba xuân nẩy nét chia phôi chim ngừng…
(Thâm Tâm)
35, Chị Về Đan Áo
Chị về đan áo mùa đông
Quên đi rét mướt nhớ chồng quê xa
Đan xong trời tiết tháng ba
Chị tôi vội vã đem qua tặng chồng
Thương thân phận chị long đong
Mong mai nắng ráo áo chồng đem phơi
Chị ngồi bên giậu mồng tơi
Chưa khô trời đã sụt sùi thu sang …
Chị tôi ngơ ngẩn bàng hoàng
Gió giông bão lũ ngỡ ngàng tình xa
Chị về liệm cái hồn hoa
Trách mình vụng dại nên xa cách chồng
Chạnh lòng ngước mắt chờ trông
Năm nay nắng ráo áo chồng… người phơi
Thế rồi chị vội xa tôi
Giữa hai hàng nến… bồi hồi quặn đau
(Hoàng Mai)
36, Nỗi Đau Không Lời
Hôm nay nắng ấm tan rồi
(Hồn tôi vừa có một người đi qua)
Nửa đời người thật xót xa
Tưởng đâu bão táp phong ba sẽ dừng
Bâng khuâng tôi cứ ngập ngừng
Bao năm lòng cứ nửa mừng nửa lo
Oan gia tiền kiếp khó dò
Trả vay… vay trả ai đo được lòng
Đò tình bao lượt qua sông
Duyên đâu gặp gỡ giữa vòng trần ai
Tôi người chẳng vẹn trúc mai
Một thuyền hai bến ngày dài hanh hao
Bao nhiêu kỷ niệm hôm nào
Giờ như gió cuốn sóng trào mây bay
Tôi như người tỉnh cơn say
Trả anh cái thuở vòng tay đợi chờ
Khi yêu một mất mười ngờ
Thương thương nhớ nhớ mắt mờ lệ sa
Thôi đừng dệt gấm thêu hoa
Dư âm ngày ấy đã qua mất rồi
Cảm ơn người… đã phụ tôi
Nỗi đau này đến vạn đời chưa tan
Người mơ ước mộng cao sang
Tôi về với cuộc tình tàn lẻ loi
(Hoàng Mai)
37, Đóa Hoa Hồng
Thưa đây, một đoá hoa hồng
Và đây một án hương lòng hoang vu
Đầu bù trở lại kinh đô
Tơ vương chín mối sầu cho một lòng
Tình tôi như đóa hoa hồng
Ở mương oan trái, trong lòng tịch liêu
Kinh đô cát bụi bay nhiều
Tìm đâu thấy một người yêu hoa hồng?
(Nguyễn Bính)
38, Anh Thề Anh Chỉ Yêu Tôi
Chạnh lòng nhớ chuyện ngày xưa
Anh đem thương nhớ dật dờ tình say
Tôi mơ mình hóa bóng mây
Che cho anh mát những ngày nắng trong
Thế là hai đứa chung lòng
Chung con sóng vỗ chung dòng sông xanh
Trăm năm thệ ước em anh
Chờ nhau ấp ủ mộng lành từ đây
Bàn tay nắm một bàn tay
Sẻ chia từng nỗi đắng cay phận người
Anh xin thề với đất trời
Cùng tôi đi suốt một đời cỏ hoa
Bỗng dưng… giông gió chiều tà
Lời thơ khúc nhạc tình ca sóng nhồi
Anh thề anh chỉ yêu tôi
Lời xưa giờ đã thành lời dối gian
(Hoàng Mai)
39, Em Gái
Em đầy ngộ nhận như tôi
Cũng yêu chí chết cái người mình yêu
Cũng tìm những lối phong rêu
Để rồi bước trật bước trèo uổng công
Mắt thì thăm thẳm mùa đông
Trái tim mùa hạ, tấm lòng mùa thu
Mùa xuân ở phía sa mù
Mà băng tuyết… đến bao giờ cho tan ?
Gặp em cơ nhỡ cưu mang
Em đâu biết đến lỡ làng về sau
Em đương lấy sóng làm cầu
Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền
Lấy khao khát để làm yên
Lấy duyên làm phúc lấy tiền làm khinh
Rồi ra em giống chị mình
Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui.
(Đoàn Thị Lam Luyến)
40, Tiễn Chị
Chị về đất lạnh chiều thu
Trời đưa tiễn chị mịt mù màu tang
Xót xa duyên phận bẽ bàng
Thương thân cô phụ dở dang đò chiều
Ngày xưa thuở bước vừa yêu
Mẹ cha ngăn cấm trăm điều khắt khe
Yêu người chị quyết chẳng nghe
Một hai chị cũng duyên se cùng người
Chị ơi ! Nay giữa trùng khơi
Biển đời giông tố nửa vời lỗi duyên
Thương thân chị phận thuyền quyên
Trăm cay nghìn đắng ưu phiền nặng mang
Hôm nay chị xuống suối vàng
Xót xa cho chị họ hàng tiễn đưa
Chị ơi ! Tỉnh giấc tình chưa
Nửa đời xuân sắc hương thừa… một mai
Đau thương liệm xuống tuyền đài
Chị ôm giấc mộng tàn phai nửa đời
(Hoàng Mai)
41, Lỗi Nhịp Cầu Duyên
Một duyên hai nợ ba tình
Trời xui hai đứa chúng mình gặp nhau
Nợ còn ngang trái… nên đau
Chiều nghiêng nắng xế mộng đầu vỡ tan
Quên đi nỗi nhớ muộn màng
Quên đi cái thuở hồng hoang môi kề
Quên đi tình nghĩa phu thê
Quên đi cái phút hẹn thề trăm năm…
Em làm dâu chốn xa xăm
Tình ta sao cứ hết trầm lại tư
Oan khiên tim mãi ngục tù
Duyên xưa tình đến thiên thu vẫn là…
Em đi trả nợ… người… xa
Anh về dạo khúc hoan ca của lòng
Mai này rẽ lối sang sông
Trăm năm lỡ giấc mơ hồng từ đây
(Hoàng Mai)
42, Em Đi Bỏ Lại Gánh Sầu
Em đi bỏ lại gánh sầu
Trả anh cái nụ hôn đầu ngày xưa
Chuyện mình sớm nắng chiều mưa
Hoàng hôn dần tắt… tim thừa… hồn đau
Cách bao sông – bấy nhịp cầu
Thuyền chưa tách bến mộng đầu vỡ tan
Đưa em rời chốn địa đàng
Tìm anh trong cõi hồng hoang thẫn thờ
Đàn lòng dìu dặt dây tơ
Thanh âm trầm bỗng ngu ngơ tháng ngày
Chiều nay nửa mảnh hồn say
Em về tìm cái đắng cay phận người
(Hoàng Mai)
43, Chồng Chị, Chồng Em…
Xưa thì chị, nay thì em
Phải duyên chồng vợ, nối thêm tơ hồng
Được lúa, lúa đã gặt bông
Được cải, cải đã chặt ngồng muối dưa
Mặn mà cũng khác ngày xưa
Bâng khuâng như chửa bao giờ bén duyên
Gần được ấm, xa được êm
Biết thì ruộng hoá cũng nên mùa màng
Cái dần vục phải cái sàng
Xui cho hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau
Lá bùa từ thuở Mỵ Châu
Lá bài Trọng Thuỷ còn đau đến giờ
Tình yêu một mất mười ngờ
Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhau
Cái phận trước, cái duyên sau
Nào ai tính được dài lâu với trời ?
Khi vui muốn có một người
Khi buồn muốn cả đất trời hoà chung.
Đã từ hai mảnh tay không
Kể chi mẹ ghẻ, con chung, chồng người
Dở dang suốt nửa cuộc đời
Bỗng dưng hiện một mặt trời trong nhau
Chị thản nhiên mối tình đầu
Thản nhiên em nhận bã trầu về têm.
(Đoàn Thị Lam Luyến)
44, Vì Sao Xa Rời?
Gửi em một áng thơ tình
Và xin một phút giây mình bên nhau
Hạ về giăng ngập thương đau
Ve kêu phượng nhớ gợi sầu mênh mang
Đâu rồi cái thuở tình hoang
Và đâu một cõi thênh thang nắng hồng
Ta ngồi ta đợi ta trông
Mơ về ký ức mặn nồng ngày xưa
Người về nơi ấy chiều mưa
Và người có nhớ ngày xưa hỡi người?
Mưa về cây cỏ xanh tươi
Mà lòng thắt quặn nụ cười không vui
Chiều nay xót ruột ngậm ngùi
Xa rồi giấc mộng ngọt bùi, đành thôi!
Chim bay mỏi cánh lưng đồi
Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời?
(Huỳnh Minh Nhật)
45, Héo Hắt Tình Đông
Đông về héo hắt tim côi
Tìm trong hư ảo đắng cay cuộc tình
Đàn ngân từ dạo một mình
Dòng sông nặng trĩu bến bờ đau thương
Cay nồng rượu đắng còn vương
Lững lờ chiếc bóng thâu đêm lệ nhòa
Lời thương lắng đọng bên ta
Sương rơi lạnh buốt giọt sầu long lanh
Níu chi dù đã mong manh
Bên này giữ trọn chỉ hoài tiếc công
Lối kia lạc bước tình cong
Nẻo đời cách biệt dáng gầy bơ vơ
Hồn say từ thuở ban sơ
Lơ ngơ chiều vắng mảnh đời chông chênh
Đong đầy nỗi nhớ buồn tênh
Trăng mờ lạc ánh đêm Đông não nề
(Huỳnh Minh Nhật)