Thơ Tàn Đông – 23 Bài Thơ Tình Cuối Mùa Đông Đong Đầy Cảm Xúc

0
709

Mùa đông đã sắp qua, nhưng tâm hồn vẫn còn vương nhiều lạnh giá. Liệu mùa xuân đến có khiến tâm hồn ta được hồi sinh trở lại, hay vẫn chìm trong những đau thương của buổi đông tàn?

Tàn đông, những vạt nắng đã bắt đầu xuất hiện và những cơn gió cũng đã bắt đầu thôi lạnh lẽo sắt se, nhưng với người thi sĩ, tâm hồn họ vẫn còn lạnh lắm! Có lẽ cũng bởi thi sĩ là những người nhạy cảm, dễ xúc động và nhiều luyến lưu.

Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi tới các bạn 21 bài thơ tàn đông – những bài thơ tình cuối mùa đông hay và đong đầy cảm xúc.

1, Giây Phút Chạnh Lòng

Chiều lặng lẽ, mùa đông yên ả
Sao anh nghe rét giá tâm hồn
Gió thoảng nhẹ câu thề hoa cỏ
Mắt anh buồn màu tím hoàng hôn

Anh chợt nhớ dư tình viễn mộng
Khói mông mênh lơ đễnh hương chiều
Có chút gì lạnh run ngực áo
Nghe như là tiếng gọi tình yêu?

Em anh hỡi, mùa đông bên nớ
Vắng tay quen có buốt vai gầy?
Vầng mây hồng hoàng hôn rực rỡ
Liệu có bằng nắng đẹp chiều nay?

Dẫu nơi anh mặt trời ngủ sớm
Vẫn mây xanh lơ lửng bạc đầu
Còn nửa lời yêu đương chưa nói
Ngoảnh mặt nhìn em đã về đâu?

Phút chạnh lòng buồn dâng sóng vỗ
Đường mơ quen lạc lõng chân sầu
Từ độ ấy yêu đương gì nữa?
Thuở nhiệm màu trả lại trăng sao

Em anh hỡi khảm trời nhung gấm
Đêm gác đầu gối lụa chân son
Có đẹp bằng vấn vương vụng dại
Của một thời hẹn biển thề non?

Và em hỡi mùa đông rất nắng
Có thơ bằng gió lạnh chiều sương?
Người em mến nhẹ nhàng dịu ngọt
Có bằng ai đứng đợi cuối đường!?
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Bài Thơ Cuối Đông

Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune

Cuối đông lang đãng sương phủ mờ
Lòng vẫn ngóng ai vẫn đam mê
Ánh trăng cuối đông mờ mờ nhạt
Trong lòng khao khát lạnh bờ mi

Cuối đông đã đến sắp chào đi
Lại thêm một mùa để lại gì
Trăng khóc đổ hạt sương trời đó
Gợn lòng nhớ em cõi đêm khuya

3, Say Tháng Mười Hai

Có ai về ru lại tháng mười hai?
Để nghe tiếng mùa gọi tình tháng cũ
Đông trắng xóa cơn mưa chiều phủ dụ
Gió lạc đường trong những giấc mơ hoang

Có ai về níu lại bước thời gian?
Giữa luyến tiếc với vô ngần nức nở
Tháng mười hai chông chênh buồn dễ sợ
Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình

Ta ưu sầu nhưng chỉ biết làm thinh
Cố níu lấy một tình yêu vị kỷ
Đừng nói nhiều, hãy lặng nghe, ừ nhỉ?
Nước mắt rơi có lẽ quá ồn ào…

Men say khướt cho mùa thêm huyền hão
Đêm dâng đầy tâm tư lạnh héo hon
Dẫu vẫn biết hồn yêu đương rực rạo
Xin đợi mùa rải nắng khúc giêng non…
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Giao Mùa

Thơ: Liên Phạm

Cuối mùa rồi sao Đông còn đắm đuối,
Bởi giao mùa tiếc nuối sợ sang Xuân.
Từng cơn gió tê buốt chẳng ngại ngần
Cố lùa vào cả khoảng không trơ trụi…

Sương cứ giăng kín bầu trời buồn tủi,
Chẳng tiếc thương, an ủi những chồi non.
Mong Đông qua từng giây phút mỏi mòn,
Để Xuân về nối tròn câu hẹn ước…

Em đợi anh từ mùa xuân năm trước,
Mỗi ngày qua chẳng xua được cô đơn…
Anh biết không… Em lưu luyến tủi hờn
Bao kỷ niệm, chập chờn trong nhung nhớ.

Câu tình thơ xuyến xao còn dang dở,
Nơi xa nào anh có biết hay không…?
Thiếu vắng Xuân em tê tái má hồng,
Bởi gió lạnh của mùa Đông buốt giá

Chỉ mong sao giao mùa qua hối hả,
Trả Xuân về…. Ấm cả tình em trao…!

5, Xa Nhau

Chiều anh về tìm lại những ngày xưa
Tiếng thời gian chỉ nghiêng về một phía
Phố chông chênh những điều em chưa biết
Chiều muộn màng viết tiếp thuở vào mơ
Bốn mùa thu anh đơn độc bơ vơ
Và bốn mùa xuân em ngóng chờ vạt nắng
Những khoảng cách cứ đầy lên lằng lặng
Nhưng lạ lùng nỗi nhớ vẫn nhân đôi…

Phố độ này ngày vội lắm em ơi!
Đường xưa cũ đêm dâng ngàn vạn lối
Anh áo bạc phong rêu đời lặn lội
Khói xanh màu những kỷ niệm không tên

Người đợi hoài kẻ lại cố tìm quên
Yêu đương rớt góc phố nào không rõ
Anh uống cạn mối tình thâu trong gió
Uống cả em nên thơ hóa sắc màu

Có phải mình đã rất rất xa nhau?
Nên chiều nay đại dương không còn hát
Mây bạc đầu những tháng năm trôi lạc
Trả cho người đôi mắt của mùa xuân.

Chiều anh về, đơn lẻ những bàn chân…
(Huỳnh Minh Nhật)

6, Gió Tháng Chạp

Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ
Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài
Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố
Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!”

Đông nở khẽ như một loài hoa dại
Tiễn thu đi trắng xóa những con đường
Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa
Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương

Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp
Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ
Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa
Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi…

Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi
Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu
Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm!
Thuở em cười những phút nhớ về nhau

Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh
Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài
Ai có nhớ những chiều nao mê mải?
Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!?
(Huỳnh Minh Nhật)

7, Tình Em

Thơ: Liên Phạm

Cuối đông rồi, giọt nắng cũng hanh hao
Mong xuân tới đầy khát khao hy vọng
Gửi tới anh… Ngọn lửa lòng ấm nóng
Gió đông này, anh lạnh lắm phải không…?!

Ước chi được sưởi ấm những ngày đông
Bằng đôi môi với nụ cười rạng rỡ,
Bằng trái tim cùng hoà chung nhịp thở…
Hoa lá ngọt ngào đua nở đón chào xuân.

Kỷ niệm đầu… Ôi trìu mến bâng khuâng
Anh trao em nụ hôn xao xuyến lạ…
Kèm theo những ân tình mênh mông quá.
Em ngập tràn trong hạnh phúc anh trao…!

8, Nói Cùng Đông!

Chớ có lạnh lùng hỡi đông ơi!
Đừng để phong sương phủ mịt trời
Ta còn thơ thẩn ôm tình cũ
Người về ga cuối cuộc rong chơi

Đông hỡi, thôi đành kiếp lẻ loi
Đã lỡ duyên thơ với nhạc sầu
Bốn bề trống hoác toàn tro bụi
Ai nỡ hồng nhan phải bạc đầu?

Ta ôm kỷ niệm: người lữ khách
Khói nhuộm đêm tàn: trăng biệt ly
Bụi đời phân nửa sầu trăm ngả
Đông nào xóa được những sầu bi?

Đêm nay giọt buồn rớt phố xưa
Đông nghiêng phía ấy ngó xa mờ
Rơi mảnh nguyệt gầy lên mái tóc
Có nỗi buồn loang ở cuối trời

Thôi nào, nắng lụa, gió thơ đâu?
Đông giấu nơi nào, nước non sâu?
Để ta gom nhặt trao người cũ
Gom cả bình yên giấc nhiệm màu

Chớ có lạnh lùng nữa nhé đông!
Người ấy sang sông một tấm chồng
Chung nước ngược dòng riêng bến đợi
Đông về, ai biết có buồn không!?
(Huỳnh Minh Nhật)

9, Đông Ơi Cho Ta Nhớ Một Chút

Thơ: Triệu Phú Tình

Có một mùa đông lạnh đã đi qua
Là một mùa cho ta bao niềm nhớ
Mùa trong năm mang những cơn gió trở
Rét run người thèm hơi ấm từ ai

Thèm cái ôm thèm được dựa bờ vai
Thèm người bên được van nài nũng nịu
Thèm giận dỗi người vội vàng cố níu
Bắt lỗi người mỗi lần chẳng chịu sai

Nhưng giờ này người đã không ở đây
Chỉ còn lại bóng hình ngày xưa đó
Cũng không hiểu tại sao tình tan vỡ
Là tại em hay là tại ở anh

Tình cứ xa rạn nứt mà chẳng thể gắn lành
Thành nỗi đau âm ỉ và nhức nhối
Mùa đông ơi cho ta buồn một tối
Nhớ về người rồi mai ta lại sẽ quên.

10, Lặng Thinh

Lối cũ nay về sao đã đông?
Chiều vương chút gió, nắng ửng hồng
Vạt nắng cuối mùa còn nán lại
Tiễn bước ta về hay đợi ai?

Phố vắng, cây gầy, mây hắt hiu
Đường xưa ngơ ngẩn bước qua chiều
Cuối ngõ sương dâng che màu khói
Hình như muốn nói biết bao điều?

Ta hỏi phố buồn em nơi đâu
Phố trả lại ta vạn nỗi sầu
Lặng thinh chẳng nói như là đã…
Hiểu thấu muôn ngàn giọt lệ ngâu!
(Huỳnh Minh Nhật)

11, Trầm Tư

Tôi xin giấu tiếng yêu vào nỗi nhớ
Dẫu thu sang biết sẽ chẳng thêm gần
Dã quỳ nở, mùa về ngân ngấn gió
Tình yêu đầu mỏng mảnh tựa phù vân

Tôi xin gói dư hương vào mơ mộng
Bởi cuộc đời chẳng có lối riêng chung
Là yêu dấu lạc đường bay đi hết
Hay tình yêu khó hiểu đến vô cùng?

Chiều hôm nay tôi về thăm quá khứ
Buổi tạ từ hoàng hôn tím biệt ly
Có hai người đứng buồn trên bến lặng
Sắp xa nhau nhưng chẳng nói được gì

Cô gái khóc, mắt hồ xanh gợn sóng
Dáng hao gầy người khoác áo xanh thơ
Và hôm nay tôi về thăm quá khứ
Chỉ lạc loài làn khói thuốc bơ vơ…

Mùa ghé phố, đông phong lùa vạt áo
Chắc ấm hơn buổi thu ấy tạ từ
Đêm buông xuống gió lạnh lùng thêm nữa
Cũng chỉ là một thoáng để trầm tư

Cố nhân hỡi! Tình yêu vui quá nhỉ?
Xa cách rồi kỷ niệm cuốn nhau đi
Lời thề hẹn ngọt ngào nghe rợn lạnh
Có phải tình là những cuộc phân ly?!…
(Huỳnh Minh Nhật)

12, Thế Là

Thơ: Trúc Lâm

Thế là đã cuối mùa đông
Ta như chiếc lá vàng trong vội vàng
Dắt cơn mộng ảo lang thang
Băng qua những rẻo ngày đang nhộm sầu

Đôi lần phía cuối đêm thâu
Nỗi buồn vấp ngã giữa câu thơ buồn
Thẫn thờ tính nhẩm dại khôn
Lạ thay danh vọng như còn ngủ quên

Tình như lá rụng ngoài hiên
Duyên nằm chơ chỏng góc phiên chợ đời
Những thương yêu quá biếng lười
Xui câu thơ khóc thay lời cô đơn

Rồi ta sau cuộc giận hờn
Nỗi buồn cứ thế vàng hơn lá vàng
Thế là ta vẫn lang thang
Mà xuân thì đã về ngang lối mòn.

13, Bản Tình Thơ Tháng 10!

Tôi bỏ lại một mùa thu cuối gió
Gửi mây xa biền biệt bóng chân trời
Em thuở ấy đi về quên dấu gót
Để tháng mười khóc con nắng lìa đôi

Tôi ngồi đây, ngóng nhìn bên cửa sổ
Đợi tháng mười rơi nhẹ xuống lòng sân
Những vạt nắng cong mềm như dải lụa
Lại ưu buồn như đôi mắt cố nhân

Tháng mười về, hương xưa rơi đầy áo
Hỏi tâm tư người xưa cũ đâu rồi?
Khói thuốc rớt gợi đôi niềm dư ảnh
Lòng chợt buồn như mới thoáng chia phôi

Tháng mười nay ghé về nhưng rất lạ
Không heo may cũng chẳng cúc rợp chiều
Em có thấy tháng mười xanh xao quá?
Có ngập ngừng nhớ kẻ đã từng yêu?
(Huỳnh Minh Nhật)

14, Níu Nửa Mùa Thương

Thơ: Violet Hoa

Một mùa qua em cũng nhớ thật nhiều
Bên nhau mãi những chiều vàng trên phố
Họa Mi thắm muôn sắc màu nở rộ
Con đường quen loang lổ nắng cuối chiều

Xuân đã về gợi nhớ chút tình phiêu
Vẳng đâu đó lời yêu thương đã ngỏ
Heo may trở cho lòng em thêm nhớ
Nhớ vòng tay nụ hôn mãi ngọt ngào

Những hẹn thề chiều Xuân đó ta trao
Rung từng nhịp nghẹn ngào nơi tim thắm
Còn đâu đó chút tình mình sâu đậm?
Chút men nồng say ấm tận buồng tim

Xuân đã sang em mải miết kiếm tìm
Người yêu dấu sao lặng im mãi vậy
Về anh nhé xua muộn phiền hờn rẫy
Anh hãy về níu lấy nửa mùa thương….

15, Tự Tình Tháng 10!

Tháng mười đến nhẹ nhàng gõ cửa
Kéo về đây những đợt mưa chiều
Thu phố vắng cô đơn mấy độ?
Để ân tình hóa vết phong rêu

Khói thuốc trắng lạnh lùng im vắng
Phố bây chừ không bóng mây bay
Bởi trời đất khoác khăn choàng xám
Đông tạ tàn mới rụng chiều nay

Tháng mười đến, không lời mừng gọi
Bản nhạc nào khuấy động hoang vu?
Những loài chim bay đi tìm nắng
Ta đứng đây nuốt cả sa mù

Đông nơi này rét gầy vai áo
Phố ước ao lọn gió nhu mì
Người thương hỡi nhớ nhung mấy độ?
Để bây chừ lạc khúc tình si

Mai thức dậy, trời xanh nắng đổ
Chắc tim ta vẫn nặng u hoài
Ai đem cả mùa đông xuống phố?
Chia cho đời chút lạnh tàn phai!
(Huỳnh Minh Nhật)

16, Hương Vỡ

Đêm xuống đợi trăng, chờ Quỳnh nở
Thâu canh lặng lẽ gác mái buồn
Đông phong gờn gợn lòng viễn xứ
Đùa cợt vai gầy với gió tuôn

Đêm nay thức trắng đợi hương Quỳnh
Hoa lòng một đóa vỡ trong tôi
Khói thuốc canh tàn rơi lả tả
Một chút tình vương trên mắt môi

Mưa đêm phố vắng đèn vàng nhạt
Lất phất đông sang rét buốt sầu
Đợi vầng trăng tới, tình cô quạnh
Hoa đã đơm chưa? Nguyệt khuất đầu!

Đêm nay chắc lẽ chẳng có Quỳnh
Mưa rơi nhiều quá phố thêm sâu
Gác nhỏ không trăng, hồn hoa lạnh
Đã vỡ tan tành buổi biệt nhau…
(Huỳnh Minh Nhật)

17, Ai Bảo Tại Mùa Đông Sao Đến Sớm

Anh có nhớ mùa đông năm thứ nhất?
Con bồ câu ngoan tìm chỗ trú cả rồi
Gió thì rét… mà mùa đông thì lạnh
Xui tại mùa nên lứa lứa đôi đôi?…

Anh có nhớ mùa xuân năm thứ nhất
Lá thì non, đào thì biếc đầu cành…
Mưa thì bụi, đại lộ tràn nến đỏ…
Lộc cựa mình như lo sợ mong manh…

Ai bảo tại mùa hè năm thứ nhất…
Phượng vu vơ nên chưa cháy cạn mình
Em nghịch ngợm… mà anh thì quá vội…
Con đường dài nhịp chân bước nhanh nhanh…

Đâu đổ tại mùa thu năm thứ nhất
Yêu em đi! Hoa sữa chín cả rồi!
Vài ngày nữa là đông sang chớm lạnh
Gió bấc làm mình co lại đến nhỏ nhoi

Anh bảo mình chẳng thể xa nhau được
Vì xa nhau mới thấy nhớ nhường nào…
Mới hối tiếc những phút giây nông nổi
Anh ngoảnh mặt còn em cứ làm cao…

Ai bảo tại mùa đông sao đến sớm
Lúc xa nhau mới thấy nhớ nhường nào…
Tình yêu đâu có chỗ cho nông cạn…
Rặt là giận hờn, kiêu hãnh, làm cao…
(Thụy Thảo)

18, Bây Giờ Đang Cuối Mùa Đông

Bây giờ đang cuối mùa đông
Làng bao cô gái lấy chồng đi xa
Chút chiều hoe nắng ngõ nhà
Tôi đi, tôi đứng để mà vu vơ.

Bây giờ lấm tấm lộc mơ
Lưa thưa lộc khế, lơ thơ lộc đào
Tình tôi có chút lộc nào
Nảy xanh qua tiếng thét gào bão mưa.

Bây giờ cải đã thành dưa
Làng bao cô gái cũng vừa lớn lên
Ra đường gặp tiếng xưng em
Đêm về tôi với ngọn đèn nhìn nhau.

Thế rồi ngày tháng qua mau
Cho con tằm nhả tơ màu nắng sông
Thế rồi lại đến cuối đông
Làng bao cô gái lấy chồng, còn tôi…
(Nguyễn Quang Thiều)

19, Chia Tay Mùa Đông

Thôi, từ biệt đêm mưa dầm, gió bấc
Hỡi mùa đông giá buốt nhất đời ta!
Ta sẽ cố quên đi bao cực nhọc
Gánh chịu một mình, chẳng muốn nói ra…

Đâu biết trước mưa dầm dề, dai dẳng
Và ngờ đâu gió bấc cuốn triền miên
Con tim đóng băng, hồn thơ mỏi mệt
Tưởng chừng thời gian vô cảm, lãng quên!

May thay! Mây đen tan, trời hửng
Gió phải ngưng cho nắng ấm trở về
Chia tay nhé, hỡi mùa đông thê thảm
Thương vô cùng, cây bút nhỏ trong tay!
(Đặng Trường Giang)

20, Chợt Mùa Đông

Em khép cửa ngăn gió mùa đỏng đảnh
Làm xao lòng tiếng lá cuối thu rơi
Thương giọt sao lấp lánh lạc cuối trời
Mắc màn sương làm sao gỡ rối…

Ngoài hiên gió vô tình vẫn thổi
Khiến ngập ngừng run rẩy ánh đèn loang
Lắng trong lòng ai gõ cửa thầm mong
Nhớ hơi thở rụt rè ngày trước?

Đôi mắt ngày xưa em còn thức
Nhón bước chân sợ động vỡ làn hương
Chợt giật mình gặp bóng trăng hoang
Phía người xa lỡ mùa đông để ngỏ…
(Nguyễn Đình Xuân)

21, Chuyện Mùa Đông

Thôi nhắc làm chi những chuyện sầu
Khi lòng chua xót trắng thương đau
Bao nhiêu miền cũ vời xa ấy
Buồn lắm tôi nào quên nổi đâu

Lối ngõ người đi đã cỏ mòn
Câu nguyền thu đã hẹp không gian
Hồn nghe vừa dậy mùa vui cũ
Định nói, lời xem quá ngại ngùng

Ôi gió may về động dấu chân
Trời xưa mây vẫn rộng như lòng
Sân chiều chao nhẹ dăm tờ lá
Và khói sương về cuộn cánh song

Lá thư xanh mát hoen màu lệ
Đôi cánh hoa vàng ép tả tơi
Bấy nhiêu có đủ cho người nhớ
Mà thấy lòng như muốn ngậm ngùi

Đã bảo rằng không kể chuyện sầu
Dối lòng cho dịu chút thương đau
Nhưng ngày đông đó tôi còn thấy
Nên cố quên mà quên được đâu
(Nhã Ca)

22, Đợt Rét Cuối Mùa

Cơn gió khẽ ru hồn đông tê buốt
Khói thuốc buông rét lạnh một nụ đài
Tình yêu về lạc lõng giữa hoang khai
Ta nghe tiếng: Đông ơi! Mùa gió cuối

Em bên ai giữa đêm sao rong ruổi?
Tay trong tay mà sương ướt bờ vai
Mái tóc xanh lấm tấm cánh nguyệt dài
Nhớ hay quên một mùa đông thuở trước?

Sao phố cũ bỗng tiêu điều, phố hỡi?
Nhớ dáng ta như năm trước đợi người
Hay nhớ về ta với nụ cười tươi?
Mà đau đớn giữa mùa đông quạnh vắng

Ta đấy thôi! Nhưng tâm tư trầm lặng
Em kia thôi! Chỉ khác một khoảng trời
Gió cuối mùa rét lạnh nỗi đơn côi
Xơ xác quá! Hồn thơ đêm sương giá…
(Huỳnh Minh Nhật)

23, Gởi Nắng Về Em

Phương ấy bây chừ rét phải không?
Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng
Xót xa xin gởi về thương nhớ
Mong em ấm lại tháng ngày đông

Sáng nghe đài báo nơi ấy gió
Giá rét phong sương ngập trắng trời
Đêm về song cửa lưa thưa tuyết
Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?

Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau
Ngồi nghe em kể chuyện mai sau
Đi qua mùa đông đầy sương giá
Bây giờ buốt lạnh một niềm đau

Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ
Nhờ gió gởi về nơi phương xa
Dẫu biết em đang bên ai đó
Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…
(Huỳnh Minh Nhật)

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây